Không biết có phải là đã không ăn không uống một ngày hay là do cảm giác nặng nề vì có một tính mạng đang đè nặng trên lưng, Cố Lan San thấy bước đi của Thịnh Thế có chút bất ổn. Cô bắt vội lấy tay anh, ngăn anh bước vào phòng tắm, nói bằng giọng van nài, “Thịnh Thế, tôi xin anh, anh nói cho tôi biết tình hình anh ấy có được hay không?”
Sau khi đưa cô về biệt thự nhà mình, Thịnh Thế đã bị ông nội gọi về nhà cũ.
Vậy mà cô lại ở một mình trong phòng, đầu óc chỉ biết lo cho an nguy của Hàn Thành Trì.
Cô đã mắc phải tội lớn, bây giờ sự sống chết của Hàn Thành Trì còn chưa rõ, nhưng cô vẫn còn là vợ của Thịnh Thế, không thể hành động thiếu suy nghĩ như việc chạy đến thăm Hàn Thành Trì.
Vả lại, cô cũng chẳng biết anh ta đã được người ta cứu hay chưa, mà nếu được cứu rồi, anh ta đang ở bệnh viện nào?
Cô không biết cái gì cả, dù có chạy ào ra ngoài cũng vô ích.
Cố Lan San đành phải gọi cho đồng nghiệp ở tòa soạn SH, báo cho họ biết vụ tai nạn này. Chỉ cần đồng nghiệp cô tới hiện trường thu thập tin tức rồi họ sẽ gọi cô ngay. Đáng tiếc, họ nói rằng hiện trường đã được thu dọn sạch sẽ, không còn tìm được dấu vết gì.
Vì vậy, điều duy nhất cô có thể làm là không ngừng lướt xem tin tức, tìm kiếm từ những vụ tai nạn tương tự mà báo đài đưa tin.
Nhưng mà bây giờ đã hơn 24 tiếng đồng hồ, Cố Lan San vẫn không thấy một chút tin tức nào cả.
Đầu óc cô càng thêm dằn vặt, giày vò, đáy lòng càng thấp thỏm lo âu. Điều duy nhất cô hy vọng chính là khi Thịnh Thế trở về, anh sẽ giúp cô tìm hiểu xem Hàn Thành Trì còn sống hay đã chết.
Nhưng mà lúc này, Thịnh Thế không muốn nghe Cố Lan San nhắc đến Hàn Thành Trì một chút nào cả. Anh nhìn cánh tay cô đang níu lấy mình, ánh mắt quét qua đó hai lần rồi hung hăng đẩy cô ra, trực tiếp bước thẳng vào phòng tắm, khóa trái cửa lại.
Cố Lan San chỉ biết đứng ngoài cửa phòng tắm, lo lắng suông lẫn lực bất tòng tâm.
Thịnh Thế biết cô lo cho sự sống chết của Hàn Thành Trì, nhất định là cô đang chờ mình với vẻ bất an, nhưng anh cứ cố ý lề mề ở trong nhà tắm hơn một tiếng đồng hồ.
Cố Lan San đứng hoài ngoài cửa. Thấy Thịnh Thế bước ra, cô vội vàng nhìn anh với ánh mắt rất nghiêm túc, nhưng cô lại không nói câu nào. Thịnh Thế nhìn lại cô, cố tình làm ra vẻ kinh ngạc để chặn lại những lời mà anh không muốn nghe từ cô, “Ôi, Sở Sở à, sao cô lại đứng ngoài này chờ tôi vậy? Sốt ruột giải thích đến thế cơ à? Đi nào, chúng ta qua ghế sofa ngồi rồi từ từ giải thích.