Viện trưởng Tôn tinh thần nhợt nhạt xoay người, đi ra khỏi phòng bệnh, trong đầu lại hỗn loạn, cô gái kia cùng bộ dáng của Diệp Dao cũng thật giống nhau, không ngờ tới cô cũng họ Diệp... Chẳng lẽ lúc trước thời điểm Diệp Dao cùng chồng mình li dị, trong bụng đã có thai một đứa bé?
Thời điểm chồng bà, vẫn chưa phải là chồng của mình, chỉ là một sinh viên, cùng một cô gái nông thôn có một câu chuyện yêu đương oanh oanh liệt liệt, chỉ là vẫn không thể vượt qua được cánh cửa hào môn, cô gái kia gọi là Diệp Dao, trong một đêm liền rời khỏi Bắc Kinh.
Câu chuyện kia kỳ thật rất đơn giản, tóm tắt lại mà nói, chính là hai bên yêu nhau không bằng môn đăng hộ đối... Về sau bà lấy chồng của mình, là do giới thiệu, cũng không có quá nhiều tình cảm, chỉ là những trải qua hai mươi mấy năm gian khổ, trái lại quan hệ huyết thống lại là sự thật.
Bà là viện trưởng của bệnh viện quân khu, chồng của bà là tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dương, nhìn qua phong quang vô hạn như vậy, trái lại chỉ có duy nhất một điều đáng tiếc đó là, bà mắc chứng bệnh vô sinh, cho tới bây giờ, đã hơn bốn mươi tuổi, hơn nữa đời, vẫn không thể sinh ra một đứa con, lúc này đây đang cùng chồng bà bàn bạc nhận nuôi một đứa bé.
Bà đã nhìn thấy ngày sinh của cô gái tên Cố Lan San kia rồi, vừa lúc Diệp Dao rời khỏi chồng mình là sau chín tháng mà sinh ra
Có lẽ, cô gái kia, chính là đứa con ruột của chồng mình?
Con ruột của chồng mình vẫn dễ dàng hơn là con của người khác đi, phụ nữ nhận thức lẫn nhau cũng là một việc đáng vui mừng, tại sao lại không làm?
Huống chi, cô gái này, nếu thật là do Diệp Dao sinh ra, mặc dù bà nghe nói con gái nhà họ Cố nhận nuôi, cũng chỉ là một quân cờ nhà họ Cố mua dùng để chuẩn bị liên hôn.
Chồng bà chính là thương nhân, những thứ này chính là những việc xấu xa dơ bẩn trên thương trường, nói ra thật là khó khăn.
Nói cho cùng, Diệp Dao là bỏ rơi đứa bé này, bà cùng chồng mình vừa lúc thiếu một đứa bé, nếu như quả thật là con ruột của chồng mình, yêu cầu của bọn họ làm sao lại không phải là chuyện tốt.
Trong lòng viện trưởng Tôn hơi hồi hợp một chút, nổi lên một tia mong chờ, cả đời này áy náy lớn nhất đối với bà là không thể sinh cho ông ấy một đứa con, nếu bà có thể giúp ông ấy tìm ra được con ruột của mình, có lẽ... Coi như là một loại đền bù đi?
Với người lớn tuổi, không sợ nghèo khổ, sợ nhất là nhìn thấy người khác hưởng niềm vui con cái, mà bọn họ là người già không ai quan tâm, không người thân chăm sóc trước lúc chết.
...
...
Thịnh Thế đẩy cửa phòng chăm sóc đặc biệt ra, bên trong thời điểm hộ sĩ chăm sóc đứng dậy, đi ra ngoài lặng yên không một tiếng động, thuận tiện đóng cửa lại.
Thịnh Thế đứng ở cửa, nhìn chằm chằm phòng bệnh cách đó không xa, máy thở ô-xy, đồng hồ đo huyết áp, bình truyền dịch, quá nhiều thiết bị tinh vi quay quanh bên người cô gái.
Thịnh Thế nhìn một lúc lâu, mới thực sự nhấc chân bước vào, đi lên phía trước.