“Thành Trì, tôi giới thiệu với cậu một chút, công ty lần này chúng ta hợp tác, là công ty Lục Nguyên Thiếu Đông Gia, Lộ Nhất Phàm.” Ông chủ của Hàn Thành Trì giới thiệu cho Hàn Thành Trì: “Vị bên cạnh, chính là vợ mới cưới của cậu ấy, đại tiểu thư nhà họ Cố.”
Hàn Thành Trì thu lại tầm mắt dừng trên người Cố Ân Ân, ôn hòa kéo môi.....cười một cái, vươn tay ra bắt tay với Lộ Nhất Phàm, khách sáo lễ độ nói: “Giám đốc Lộ, ngưỡng mộ đã lâu.” Dừng một chút, mới quay đầu lại, nhìn Cố Ân Ân, cười một cái, nói: “Ân Ân đã lâu không gặp.”
Cố Ân Ân đối với Hàn Thành Trì dường như càng không có việc gì, thậm chí ngay cả tay cô cũng không có đưa ra một chút, chỉ là kéo cánh tay của Lộ Nhất Phàm, đối với Hàn Thành Trì mỉm cười một cái, nhẹ nhàng gật đầu: “Anh Hàn, đã lâu không gặp.”
Anh Hàn...
Trong lòng Hàn Thành Trì khẽ cười một tiếng, không nói gì, cùng mọi người ngồi xuống.
Nói là cùng ông chủ đến bàn chuyện làm ăn, nhưng đại đa số đều là đến uống rượu, ông chủ cùng Lộ Nhất Phàm dường như quen biết đã lâu, hai người nói rất nhiều, Hàn Thành Trì ngồi một bên. im lặng mà uống rượu, lâu lâu ngẩng đầu lên nhìn Cố Ân Ân một cái, trái lại Cố Ân Ân như chim nhỏ nép vào bên người Lộ Nhất Phàm, luôn giúp Lộ Nhất Phàm mồi thuốc, hoặc rót rượu giúp hắn ta.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy Hàn Thành Trì chỉ thấy trong lòng hoàn toàn chấn động khó chịu, tốc độ uống rượu ngày càng nhanh.
Cố Ân Ân đột nhiên nghiêng đầu, không biết nói gì bên tai của Lộ Nhất Phàm, Lộ Nhất Phàm cười gật đầu, thuận tiện hôn lên mặt của Cố Ân Ân một cái, Cố Ân Ân giơ tay lên, đẩy Lộ Nhất Phàm một phen, tao nhã đứng lên, đi ra khỏi phòng.
Mọi người nên chơi đùa vẫn tiếp tục chơi đùa, nên nói chuyện vẫn tiếp tục nói chuyện, căn bản không ai chú ý đến Hàn Thành Trì, Hàn Thành Trì bắt đầu, một ly lại một ly tiếp tục uống, uống đến khi bình rượu trước mặt trống không, lúc này anh chợt đứng lên, cũng đi ra khỏi phòng.
Khi Cố Ân Ân ra khỏi tolet, nhìn thấy Hàn Thành Trì tựa vào hành lang ở khúc rẽ đang đứng hút thuốc lá, dáng vẻ của cô hơi sửng sốt một chút, bước đi chậm lại.
Hàn Thành Trì vốn đang nhắm mắt, dường như cảm giác được gì, liền nghiêng đầu sang chỗ khác, mở mắt, chăm chú khóa chặt Cố Ân Ân.
Hai người đều không động đậy, cùng nhìn nhau một lúc, Cố Ân Ân dời tầm mắt của mình ra đầu tiên, sắc mặt nhàn nhạt bước đi tiếp, nhìn cũng không nhìn Hàn Thành Trì một cái, thẳng tắp tiêu sái đi qua anh.
Nhưng mà, trong nháy mắt khi Cố Ân Ân bước qua đó, Hàn Thành Trì nhanh chóng vươn tay ra, đồng loạt nắm được cổ tay của cô.