Khuôn mặt Thịnh Thế không thay đổi gì mà gật đầu, nhìn Cố Lan San, nghĩ lại ở Cố gia ô cũng không ăn gì nên lạnh nhạt nói với bà quản gia: “Có chuẩn bị cơm chiều không?”
Bà quản gia nhìn Cố Lan San một cái rồi lắc đầu với Thịnh Thế: “Lúc San tiểu thư đi nói là sẽ ăn cơm tại Cố gia, mới bảo chúng tôi không cần chuẩn bị bữa tối!”
“Thịnh tiên sinh, nếu không chúng tôi lập tức chuẩn bị!”
Thịnh Thế gật đầu, bà quản gia lập tức đến phòng bếp, sau đó rất nhanh đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi.
Thịnh Thế lên lầu, đẩy cửa ra, liếc mắt một cái đã thấy Cố Lan San đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ, ánh mắt nhìn chằm chằm bức tranh treo ở góc tường. Gương mặt cô không có cảm xúc dì, làn da trắng nõn, dưới ánh đèn vàng nhạt như được phủ một lớp nước.
Thịnh Thế đi đến bên cạnh Cố Lan San thì cô mới giật mình.
Cô hơi nâng mắt lên, nhìn người đến là Thịnh Thế thì lập tức đứng dậy, hơi nhếch môi, cố gắng nở nụ cười, giọng nói mềm mại cố làm ra vẻ một người vợ tốt: “Tôi đi chuẩn bị nước tắm cho anh!”
Thịnh Thế đứng tại chỗ, không đụng đậy cũng không lên tiếng chỉ đôi mắt kia lặng lẽ nhìn khuôn mặt Cố Lan San, bình tĩnh xem xét. Quả thực, Cố Lan San làm một người vợ rất tốt, cực kỳ chu đáo nhưng không chút tình cảm.
Cô dường như coi vị trí Thịnh thiếu phu nhân là một công việc, cố gắng làm thật hoàn hảo.
Thịnh Thế nhớ rõ, trước kia ở trước mặt anh, cô đều có dáng vẻ tự tin. Cô giống như bạn bè và người nhà, mở miệng đều gọi anh: “Nhị Thập”
Bây giờ, cô chỉ gọi anh là “Thịnh Thế”, lại còn lạnh lùng, xa cách với anh nữa.
Cố Lan San thấy Thịnh Thế không nói gì, vụng trộm liếc anh một cái mới phát hiện anh vẫn nhìn chằm chằm cô. Nhìn vẻ mặt kia cô không thể đoán được anh đang vui hay buồn. Cố Lan San hơi hồi hộp một chút, cảm thấy khẩn trương cũng có chút mâu thuẫn.
Cô sợ Thịnh Thế đột nhiên xoay người bỏ đi, khiến cô không thể kiếm tiền được. Nhưng bên cạnh đó, cô cũng sợ, đột nhiên cảm xúc dâng trào, Thịnh Thế sẽ giải quyết cô ngay tại chỗ.
Cố Lan San cũng không phải đồ ngốc, cô cũng cảm nhận được mỗi lần cô và Thịnh Thế quan hệ vợ chồng thì anh làm rất mạnh mẽ, giống như trừng phạt, sỉ nhục cô.
Cô cố ý không cảm giác được, tự lừa bản thân cho rằng cứ như thế thì sẽ không cảm thấy bản thân thấp kém, xấu hổ trước mặt anh.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Cố Lan San cảm thấy trong lòng không yên, vẫn ngẩng đầu cười với Thịnh Thế. Vừa định mở miệng nói chuyện, cô đã thấy Thịnh Thế xoay người đi ra cửa, lạnh nhạt nói: “Cho cô một cơ hội kiếm tiền! Xuống lầu, cùng ăn khuya với tôi!”
Trong lòng Cố Lan San kinh ngạc. Không phải ở Cố gia anh vừa ăn cơm chưa đầy hai tiếng sao? Sao bây giờ đã muốn ăn khuya rồi?
Trong lòng cảm thấy rất nghi ngờ nhưng nghĩ lại có thể kiếm tiền thì cô lập tức theo xuống lầu.
Thịnh Thế đã ngồi trước bàn ăn, Cố Lan San vội bước đến, người kéo ghế giúp cô. Sau khi Cố Lan San ngồi xuống, Thịnh Thế cũng nâng cằm, nói một câu: “Ăn hết mấy món trước mặt đi!” rồi anh cầm đũa, bắt đầu ăn.