Bởi vì là mùa hè, bây giờ gần mười giờ sáng, thời tiết dần dần có chút nóng lên, trên mặt Cố Lan San đã xuất ra một tầng mồ hôi, Thịnh Thế thần thái phấn khởi vừa mới nói với cô được một nửa, liền dừng lại, giọng nói có chút trầm xuống: “Rất nóng?”
Cố Lan San nghe rất chuyên chú, hoàn toàn không cảm thấy nóng, bỗng nhiên Thịnh Thế hỏi như vậy, cô mới nhận ra mình xuất ra một tầng mồ hôi thật mỏng, tuy rằng có chút khó chịu, nhưng trong lòng vẫn rất chờ mong lời nói kế tiếp của Thịnh Thế, liền lắc đầu một cái, thúc giục hỏi: “Sau đó thì sao?”
Thì ra cô nghe nhập thần như vậy, trong lòng Thịnh Thế khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ, ánh mắt của anh phiêu đãng nhìn sang xung quanh, miệng vẫn tiếp tục nói đề tài vừa rồi cho cô nghe, đợi đến khi nói xong không sai biệt lắm, anh đã dắt Cố Lan San đi tới cửa một cái siêu thị.
Ở trong đó Thịnh Thế chọn một cái nón che nắng, cầm hai chai đồ uống lạnh, Thịnh Thế mở trước một chai, đưa cho Cố Lan San.
Cố Lan San xuất mồ hôi có chút khát, liền nhận lấy, ừng ực uống một hơi.
Nhưng mà, tới lúc hai người đi trả tiền, Thịnh Thế sờ sờ túi, mới phát hiện ví tiền không có mang theo trên người, anh nhớ lại, buổi sáng mình chỉ lo vui vẻ dẫn cô ra cửa, ví tiền ngày hôm qua đặt ở trong quần áo quên lấy ra, liền hắng giọng một cái, nhìn về phía Cố Lan San, hỏi: “Cô có mang theo tiền không?”
Cố Lan San ra cửa là mang theo túi xách, nhưng lúc xuống xe, bởi vì kích động cùng nôn nóng, nên chỉ cầm theo điện thoại di động, mà cô mặc váy, cũng không có túi, cho nên càng không thể có tiền mang theo trên người, động tác uống nước của Cố Lan San cứng đờ, mở đôi mắt to đảo quanh, nhìn Thịnh Thế, chậm rãi lắc đầu một cái.
Hai người tới siêu thị mua đồ, không có mang tiền, có thể không mua, nhưng trong tay Cố Lan San đang ôm đồ uống đã uống hơn phân nửa, không thể không trả tiền, cô không nhịn được đỏ mặt lên, nắm lấy vạt áo Thịnh Thế, nhìn người phía trước mặt đã sắp thanh toán tiền hóa đơn xong rồi, cô có chút sốt ruột: “Anh nói làm sao bây giờ, chúng ta không có mang tiền, đợi lát nữa làm thế nào giao tiền ra á!”
Thịnh Thế thì ngược lại có vẻ thật bình tĩnh, không một chút khẩn trương nào còn chưa tính, ngay tại lúc Cố Lan San cực kỳ lo lắng, nhìn xuống mở luôn chai nước trong tay mình ra, uống một hơi, hai mắt Cố Lan San trừng càng lớn hơn nữa, đây là người gì vậy, đồ uống đã mở trong tay cô không có tiền thanh toán rồi, anh còn mở thêm một chai khác ra nữa!