Hiệu trưởng cùng thầy cô đều đến, nhưng thấy người đánh là con trai cưng của Thịnh gia, cũng không dám nói gì, chỉ có thể đứng từ xa mà khuyên bảo.
Mà Cố Lan San nghe lời Thịnh Thế ngồi chờ ở trong phòng học, chờ hơn một tiếng mấy, cô chuẩn bị về thì một nữ sinh chạy tới nói với cô: “Cố Lan San, cô mau đến sân vận động, Thịnh Thế đánh nhau!”
Cố Lan San vừa nghe Thịnh Thế đánh nhau, đã bật dậy chạy thẳng đến sân vận động, nghĩ một chút, cô chạy đi lấy một cái cây lau nhà bằng gỗ, vừa cầm vừa chạy tiếp.
Cố Lan San thấy nữ sinh kia khó hiểu nhìn cô, cô nhìn thoáng qua nữ sinh đó rồi nói: “Tôi muốn giúp anh ta…”
Cô vừa chạy tới sân vận động, mới biết được thì ra là Thịnh Thế đánh người ta!
Thấy Thịnh Thế là người đánh nên cô cũng đỡ lo lắng, nên mới buông cây lau nhà trong tay xuống, bước chân cũng chậm lại.
Qúy Lưu Niên thấy Cố Lan San đến liền chạy tới cạnh cô: “Lan San, cô mau đến khuyên cậu ta đi, nếu cậu ta đánh tiếp thì thế nào về đến nhà cha cậu ta nhất định sẽ không tha cho cậu ta!”
Cố Lan San không nhanh không chậm đi đến trước mặt Thịnh Thế, cô mặc đồng phục của trường cấp ba XX, sơ mi trắng váy đen, mái tóc đen mượt buộc cao, khi đã đến gần Thịnh Thế, cô mở miệng nói một câu to rõ: “Anh đánh như vậy là được rồi!”
Thịnh Thế đang rất hung ác, bàn tay nắm thành quyền chuẩn bị đấm cho tên học trưởng kia một cái nữa, bỗng nghe thấy giọng nói của Cố Lan San thì bàn tay dừng lại giữa không trung, sau đó hạ xuống nhưng tay kia vẫn nắm chặt cổ áo của tên học trưởng nói: “Hôm nay tôi đánh như vậy là nhẹ đó, về sau nếu còn dám đến gần Cố Lan San nữa thì sẽ không nhẹ như hôm nay đâu!”
Nói xong, ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn đám học sinh vây xung quanh, nói thật lớn: “Không được đụng đến Cố Lan San có nghe không!”
Anh bước nhanh đến cạnh Cố Lan San, giọng nói ôn nhu, chậm chạp còn có vài phần áy náy: “San San, hôm nay tôi lại để em chờ lâu như vậy, chắc là em rất đói bụng, em muốn ăn cái gì, tôi dẫn em đi ăn.”
Tầm mắt Thịnh Thế rơi vào cây lau nhà trên tay Cố Lan San, nghi hoặc hỏi: “San San, em cầm cây lau nhà làm gì?”
Mặt Cố Lan San đỏ lên, cô sẽ không bao giờ nói cho anh biết là cô sợ anh đánh không lại người ta, nên đem cây lau nhà đến cho anh làm vũ khí.
Cố Lan San đem cây lau nhà vứt xuống đất, thấy đồng phục của Thịnh Thế dính không ít bụi đất, vì thế cô nhẹ nhàng phủi sạch giúp anh, anh ưu nhã đứng im lặng, ánh mắt anh hạnh phúc nhìn cô gái ở trước mặt mình, khóe môi cũng bất giác nở nụ cười.
Toàn bộ học sinh của trường cấp ba XX đều biết, ngoại trừ nội quy của trường - nội quy bọn họ không thể làm trái, giờ bọn họ lại có thêm một nội quy mới cũng không thể làm trái, mặc dù không phải nội quy của trường, đó là không được đụng đến Cố Lan San.
Mà Cố Lan San cũng chỉ im lặng, còn mấy nữ sinh kia cũng không còn dám công khai nói xấu cô nữa, chỉ có thể lén nói sau lưng thôi.