Tên của anh, tâm sự của em.
Anh là thành trì duy nhất của em.
Còn em, sẽ là ngọn đèn cạn dầu trong thành trì đó sao?
(Đoạn này Cố Lan San chơi chữ: Câu: Anh là thành trì duy nhất của em, Hán việt là nhất phương thành trì. Còn câu: Còn em, sẽ là ngọn đèn cạn dầu trong thành trì đó sao? Hán việt là: Mà ta, sẽ là nhất phương thành trì lí đèn đuốc sao? Trong hai câu trên đều có tên Thành Trì(thành trì) và Lan San (rã rời,) Cố Lan San nghĩ Thành Trì là thành trì duy nhất của mình, nhưng Lan San thì lại là ngọn đèn cạn dầu trong thành trì đó).
Vương Giai Di nhíu mày lật tấm ảnh lên nhìn thấy đó là một tấm ảnh chụp chung, là chụp ở khu vui chơi. Hàn Thành Trì và Cố Lan San ngồi trên xe leo núi, hai người vai kề vai, Hàn Thành Trì cười oai phong hiên ngang, Cố Lan San cười thần thái phấn khởi.
Vương Giai Di ngẩng đầu nhìn bốn người khác đang vây quanh cuốn album thảo luận không ngừng, rồi lại nhìn ảnh chụp trong tay mình tròng mắt nhẹ nhàng xoay chuyển, lặng lẽ cất tấm ảnh chụp bỏ vào trong túi mình mang theo.
*****
Nói là Cố Lan San nấu cơm, nhưng thái cắt nguyên liệu đều do người giúp việc chuẩn bị.
Lúc Cố Lan San nấu cơm người giúp việc đều vây quanh bên cạnh cô, sợ không cẩn thận làm cô bị thương.
Rất nhiều năm rồi cô chẳng nấu cơm nên có chút không quen tay, cũng may sư phụ Trương món gì cũng biết làm, đứng bên cạnh chỉ cho Cố Lan San. Cố Lan San làm một món cá nấu chua Tây Hồ, một món thịt xào khô, nhìn bề ngoài không tính đặc biệt đẹp mắt nhưng Cố Lan San nếm thử, hương vị thì tạm được. Cô nhìn tác phẩm của mình, vốn tinh thần sa sút vì tin Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân đính hôn cũng dần hồi phục lại.
Bà quản gia thấy Cố Lan San gắp đồ ăn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô San, có muốn để mấy miếng thịt xào khô này riêng ra chờ cậu Thịnh về để cậu ấy nếm thử không?”
Cố Lan San nghiêng đầu nhìn đồ ăn mình làm, suy nghĩ một chút gật đầu nói: “Được.”
Sau đó từ trong đĩa thịt xào khô cô chọn mấy miếng mà cô thấy đẹp mắt nhất đặt vào trong mâm mà bà quản gia đã chuẩn bị sẵn.
*****
Thư ký của Thịnh Thế thật không ngờ bản thân nói hai câu với bà chủ sau đó BOSS lớn thật sự đi tới công ty.
Trái tim của thư ký Thịnh Thế lạc mất một nhịp, đi trước dẫn đường đưa Thịnh Thế vào phòng họp.
Mặc dù Thịnh Thế khiến người ta có cảm giác áp lực rất lớn, giọng điệu hơi nặng nề làm người ta có ảo giác anh như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, nhưng thật ra anh là người rất nội tâm, với điều kiện đầu tiên người khác không trêu chọc anh thì anh cũng rất tôn trọng người khác.
Cho nên khi Thịnh Thế vừa ngồi xuống những nhân vật quản lý cấp cao bắt đầu nói ra suy nghĩ và ý kiến của mình với Thịnh Thế, còn Thịnh Thế từ đầu đến cuối đều im lặng lắng nghe.
Sau khi phát biểu ý kiến của mình mọi người đều im lặng chờ Thịnh Thế ra quyết định, Thịnh Thế yên lặng suy nghĩ tầm 2 phút vừa muốn mở miệng nói chuyện thì di động của anh chợt đổ chuông. Là chuông báo thức anh đặt đến giờ Cố Lan San uống thuốc, anh suy nghĩ một lát, mặc dù đã dặn bà quản gia nhưng vẫn cảm thấy hơi lo lắng, vì thế anh liền ngẩng đầu nói với mọi người trong phòng đang chăm chú theo dõi chờ anh ra quyết định: “Mọi người tan họp trước đi, về quyết định cụ thể của dự án này buổi chiều tôi sẽ gửi mail cho mọi người, bây giờ tôi phải về nhà xem bà xã uống thuốc!”
XX năm sau Thịnh 20 vẫn rất có ý kiến về công việc của Cố Lan San, phóng viên chắc chắn sẽ có nguy hiểm, anh bảo Cố Lan San từ chức nhưng Cố Lan San không đồng ý, vì thế dưới cơn giận dữ anh đã mua tòa soạn SH. Cố Lan San bĩu môi gởi đơn từ chức thay đổi một tòa soạn tạp chí giải trí khác. Vì thế Thịnh Thế tiếp tục thu mua, Cố Lan San lại tiếp tục gởi đơn xin từ chức. Thịnh Thế nghĩ rằng mặc kệ em, em đi chỗ nào anh sẽ thu mua chỗ đó. Nhưng đợi buổi tối Cố Lan San giơ thẻ công tác ở đơn vị mới, lập tức Thịnh Thế không biết nói gì nữa…. CCTV ……… CCTV (Đài truyền hình trung ương Trung Quốc – Theo wikipedia)