Cố Lan San mơ hồ hiểu được ý tứ của tiền mừng tuổi này. Qua tối nay, cô đã 25 tuổi rồi, 25 năm, một năm 1000 đồng tiền.
Cố Lan San cảm thấy đáy lòng ấm áp một chút, liền đem tiền kia lại bỏ lại vào bao tiền lì xì, sau đó ném vào trên ghế sa lon, ngẩng đầu lên, tiếp tục xem TV, cũng không biết là cô bị người cha đột nhiên xuất hiện này hù sợ, hay là do dạ dày không thoải mái vì ăn thịt kho tàu, cô luôn cảm thấy từ đó về sau, cả người cô có hơi trở nên vô lực nhàm chán, thậm chí sau lại cô cũng bắt đầu cảm thấy chương trình TV cực kỳ ồn ào, dứt khoát tắt TV, trở về phòng ngủ. Ở nhà chỉ cô một người, nhàm chán muốn chết, cô liền tìm một bộ phim điện ảnh xem.
Bộ phim “Ba của tôi” của Từ Tĩnh Lôi.
Khi Cố Lan San nửa nằm tại trên giường xem phim đến mức xuất thần, lại nghe tiếng chìa khóa mở cửa, cô không cần đứng lên, cũng biết là Thịnh Thế. Ban đầu cô có cho anh một cái chìa khóa, cô nhìn thời gian trong máy vi tính, chỉ là mới chín giờ bốn mươi, thế nào mà Thịnh Thế lại tới sớm như vậy.
Thịnh Thế cởi bỏ áo khoác vừa dầy vừa nặng, đi vào trong phòng ngủ, nhìn đến cô gái nhỏ mà mình không thể cách rời dù chỉ trong chốc lát đang vùi ở trên giường xem phim điện ảnh, liền đi tới, ôm Cố Lan San vào trong ngực, hỏi:
“Xem cái gì thế?”
“Ba của tôi.”
Cố Lan San cũng không có quay sang lườm Thịnh Thế một cái nào, một đôi mắt thẳng tắp nhìn TV chằm chằm.
“Xem phim gì mà cũ thế” Thịnh Thế bất mãn lầu bầu một câu, liền quay đầu, hôn hít cổ Cố Lan San, hỏi: “Sở Sở, ăn cơm rồi sao?”
“Ăn rồi.” Lòng Cố Lan San hơi không yên, đáp Thịnh Thế một câu, liền quay đầu, trốn khỏi cái hôn của Thịnh Thế, tay trong chăn, mò vào trong quần áo của người đàn ông nhà mình, sau đó đem tay vươn vào đi, nhéo lấy thịt anh, hung hăng ra tay xuống, “Đàng hoàng một chút, xem phim đi.”
“A.”
Thịnh Thế buồn buồn trả lời một câu, nhưng vẫn theo ý cô ôm cô, cùng cô xem điện ảnh.
Mạch phim rất thong thả, nhưng lại rất động lòng người.
Cố Lan San thấy nữ chính nâng cao bụng bự, khi trở lại Bắc Kinh đứng, đáy mắt Cố Lan San có nước mắt đang chuyển động.
Đối với toàn bộ những người cha trên thế giới mà nói, có phải đều giống như vậy hay không. Con gái vĩnh viễn đều là điều quý giá nhất, bọn họ không nói, bọn họ mạnh miệng, thậm chí bọn họ không cẩn thận làm thương tổn con gái, nhưng mà bọn họ sẽ mãi mãi yêu thương con cái gấp trăm ngàn lần?
Cố Lan San nghĩ tới những lúc mình cùng Sở Bằng tiếp xúc từng ly từng tý, hình như ông vẫ rất có kiên nhẫn với cô, rất rất tốt với cô, ông luôn xem cô là con gái của mình, ông không quản sự nghiệp bận bịu, nhưng mà khi cô rơi xuống tuyệt vọng, ông lại trợ giúp cô nhiều lần.
Thậm chí ông còn nhiều lần soi sáng cho cô.
Nếu như không có ông, có lẽ cô vẫn còn bị vây trong tình cảm đã qua, đau khổ giãy giụa, tìm không thấy lối ra, không thấy rõ tim của mình.
Cố Lan San nghĩ tới đây, đã cảm thấy đáy lòng ê ẩm, không nhịn được nhắm hai mắt lại, không muốn khiến mình khóc ngay đêm giao thừa.
Nhưng Cố Lan San vốn chỉ muốn nhắm mắt lại không để cho mình khóc, đến cuối cùng, chính cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, cứ như vậy ngủ thiếp đi.