Cố Lan San uống một hớp cháo, nghĩ một lát mà nói: “Hôm nay thời tiết đúng là không tệ, em mới vừa nhìn nhiệt độ, không phải là vô cùng nóng, vẫn nghe người ta nói, Thập Lý Thịnh Thế của anh làm rất khá, cho nên em muốn đi dạo một vòng, không bằng anh đưa em đi cùng, chờ anh xử lý xong công việc, hãy cùng đi dạo với em.”
Những lời này của Cố Lan San, ngược lại ngoài dự liệu của Thịnh Thế, từ sau khi anh và cô cưới nhau, rất ít khi để anh cùng đi dạo phố, đầu óc anh cảm thấy có chút ngu muội, cho là mình nghe nhầm, âm thầm dùng lực ngắt chiếc đũa, nhận ra được ngón tay có cảm giác đau, lúc này anh mới chậm nửa nhịp ngước mắt lên, nhìn Cố Lan San, nói: “Được.”
Mặt mày Thịnh Thế không ngừng lóe lên, khiến khuôn mặt vống dĩ đã xuất chúng chói mắt lại càng trở nên điên đảo chúng sinh, môi của anh giơ lên không cách nào kiềm chế, nổi bật lên cả người đặc sắc và chói mắt, trước giờ anh vẫn ít nói, bỗng nhiên lại nói nhiều hơn: “Trên Thập Lý Thịnh Thế, mới mở một nhà hàng món ăn Thượng Hải, không phải em vẫn rất thích ăn sao? Mùi vị rất tốt, buổi trưa chúng ta có thể tới đó ăn cơm.”
Dừng một chút, anh cảm thấy giống như là thiếu cái gì đó, lại bổ sung: “Có được không?”
Bây giờ mới chỉ là buổi sáng, hơn nữa lại đang dùng cơm, Cố Lan San không có ham muốn ăn trưa chút nào, cho nên, liền cúi đầu, uống cháo, nói: “Để nói sau đi.”
Thịnh Thế lại cho rằng cô không thích, suy nghĩ một chút, còn nói: “Ở đó có một trăm nhà hàng, món ăn của địa phương nào cũng có, đi đâu cũng được, nếu như còn không thích, còn có món ăn Hồ Nam, món ăn Quảng Đông, món cay Tứ Xuyên, còn có món Tây... .”
“Thịnh Thế.” Cố Lan San buông cái muỗng trong tay xuống, gọi tên của anh, cứng rắn chặc đứt lời nói của Thịnh Thế, cô ngồi thẳng người, ngước mắt lên, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, nói: “Khi người ta đang ăn nó, ghét nhất là thảo luận ăn cái gì đó!”
“Được được được, chúng ta không nói, không nói.” Lúc này Thịnh Thế đối với Cố Lan San là ngàn theo trăm thuận, chỉ sợ cô mất hứng cái không chịu đi nữa.
Cố Lan San liếc mắt nhìn Thịnh Thế cảnh xuân đầy mặt thế nào cảm thấy, tâm tình của Thịnh Thế giống như là rất tốt vậy, cô cũng không cảm thấy có chuyện gì xảy ra đáng vui vẻ như vậy mà, cô không nhịn được ngước mắt lên, thấy Thịnh Thế vẫn cứ cười toét miệng, thực không dám giấu giếm, dáng vẻ anh cười lên thật sự rất đẹp, Cố Lan San nhìn cũng có chút quáng mắt, cô nhanh chóng vòng vo con ngươi, nhảy vòng vo tầm mắt, hỏi: “Đáng cười như vậy sao?”