Thịnh Thế không nói gì nhưng do cảm thấy chột dạ nên Cố Lan San đảo mắt dời đi đề tài, cô mở miệng hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đưa em về nhà.” Thịnh Thế trả lời, lúc này Cố Lan San mới phát hiện khung cảnh ngoài cửa sổ rất quen thuộc, đã sắp tới cổng chung cư của cô rồi.
Nhanh như vậy đã phải xa Thịnh Thế rồi sao?
Trong lòng Cố Lan San dâng lên cảm xúc lưu luyến không nỡ rời xa.
Lúc trước cô chưa từng có cảm xúc như vậy, gần đây cô làm sao vậy, năm lần bảy lượt có cảm giác này?
Cực kỳ xa lạ, cực kỳ rung động.
Khiến cô trở tay không kịp mà lo được lo mất.
Cố Lan San rũ mắt suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra là vì sao, cô thật sự không nỡ xa Thịnh Thế, bởi vì cô không biết phải mất bao lâu nữa cô mới gặp lại anh, vì vậy cô lập tức lên tiếng nói: “Cái đó, anh ăn cơm tối chưa? Chúng ta cùng đi ăn cơm tối nha.”
Đây là lần đầu tiên Cố Lan San chủ động mời Thịnh Thế ăn cơm, trong lòng Thịnh Thế thật sự rất vui nhưng anh cảm thấy anh bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, sau ngày lên giường với cô thì anh cũng tỉnh táo lại, không muốn mình quá mức làm phiền cô, cho nên mặc dù anh rất muốn té xỉu trước mặt cô, để cho cô chăm sóc anh nhưng lý trí khiến anh cố gắng chống đỡ nói: “Một mình em ăn được không?”
Cố Lan San nghe thấy Thịnh Thế cự tuyệt mình, cô hơi ngẩn người, trong lòng cảm thấy mất mát nhưng vẫn gật đầu nói: “Được.”
Sau đó trong xe lại yên tĩnh.
Hai người không ai nói chuyện.
Trên mặt Cố Lan San cũng không có nhiều thay đổi nhưng trong lòng lại đang suy đoán, nghĩ Thịnh Thế có mở miệng nói với cô về chuyện đêm hôm đó không?
Bọn họ không danh không phận lại lên giường với nhau, dù sao thì anh cũng phải cho cô một câu trả lời hợp lý không phải sao?
Cố Lan San nghiêng đầu nghĩ, cô nghĩ muốn một câu trả lời như thế nào mới hợp lý?
Cố Lan San cau mày, suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra rốt cuộc cô muốn Thịnh Thế trả lời cô như thế nào.
Cô cũng không phải là cô bé ngây thơ, trước kia cũng ngủ với Thịnh Thế rất nhiều lần, nhưng cô lại sợ Thịnh Thế không nói tiếng nào, không nói tới chuyện kia, điều đó làm cô cảm thấy cô chỉ là tâm huyết dâng trào nên muốn ngủ với Thịnh Thế để đòi hỏi điều gì đó.
Thịnh Thế cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, mắt cũng sắp mở không lên, anh tập trung tinh thần nhìn con đường phía trước, từ từ giảm tốc độ mới miễn cưỡng chống đỡ đến trước cổng chung cư của Cố Lan San.
Anh dừng hẳn xe sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Đều đã đến cổng nhà cô, từ đầu đến cuối anh vẫn không mở miệng nói chuyện, không hiểu sao trong lòng Cố Lan San lại có chút khổ sở, trong đầu cô suy nghĩ một lúc, nhìn thấy túi đựng quần áo mà cô xách theo liền đưa áo khoác của Thịnh Thế tới trước mặt anh: “Hôm nay em đi dạo phố ở Thập Lý Thịnh Thế, vừa lúc lại đi ngang qua công ty anh nên cầm theo áo khoác hôm qua anh bỏ quên ở quán bar, hiện tại trả lại cho anh.”
Cô nói lộ ra quan bar cũng tương đương việc đề cập đến chuyện của bọn họ rồi? Nếu anh quên thì chắc lần này cũng phải nhớ tới.