Sau đó còn đưa lên trước mũi ngửi một cái, vẫn không biết là cái gì, liền lấy một con dao lam từ trong ngăn kéo ra, dọc theo hộp quà, nhẹ nhàng mở giấy bọc ra.
Bên trong là một cái hộp nhãn hiệu CUC¬CI, Thịnh Thế mở ra, thấy đồ vật bên trong, trong nháy mắt, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Là một cái cà vạt.
Hơn nữa còn là một cái cà vạt anh rất rõ.
Giống với cái ngày hôm qua Hàn Thành Trì đeo.
Như vậy, Vương Giai Di ở cửa hàng kia tiện tay lấy cái này, Cố Lan San đứng ở bên trong chọn cà vạt, thật ra thì chính là để cho cô chọn?
Hàn Thành Trì mang chiếc cà vạt kia là sao?
Chi tiêu của Cô Lan San được ghi lại anh đều xem, trừ tiền thuốc thang của em trai cô, chỉ có duy nhất một khoản chi tiêu lớn chính là giá tiền cái cà vạt này.
Đã một năm anh không cho Cố Lan San tiền tiêu, y theo tiền lương, và trình độ thiếu tiền hàng tháng của cô.
Trên căn bản, anh hoàn toàn có thể kết luận, chiếc cà vạt kia của Hàn Thành Trì, không phải Cố Lan San mua.
Nhưng Cố Lan San mua cho cà vạt của anh, lại trùng hợp giống cà vạt của Hàn Thành Trì, là có chuyện gì xảy ra?
Thịnh Thế nhìn chằm chằm cà vạt, cẩn thận suy nghĩ, nhưng vẫn không phân biệt được rốt cuộc là trùng hợp hay là nguyên nhân khác. Cuối cùng quyết định không thèm nghĩ nữa, dù thế nào đi nữa anh có thể khẳng định Cố Lan San chỉ mua chiếc cà vạt này, hơn nữa còn là mua cho anh. Cái cà vạt kia của Hàn Thành Trì làm sao mà đến, làm sao mà có, không liên quan đến Cố Lan San, nên cũng hoàn toàn không liên quan đến anh!
Thịnh Thế ngồi ở trên ghế làm việc, lười biếng xoay xoay, nhìn chằm chằm chiếc cà vạt, nhìn lại nhìn, sau đó toét miệng, nở nụ cười.
Có lẽ do tâm tình tốt, cho nên hiệu suất làm việc cực kỳ cao, các bảng báo cáo kia, còn chưa tới mười một giờ, Thịnh Thế đã xử lý xong hết. Anh bấm điện thoại trên bàn, kêu thư ký đi vào cầm bảng báo cáo. Thư ký vừa mới vào phòng, điện thoại di động của Thịnh Thế để ở trên bàn vang lên, Thịnh Thế liếc mắt nhìn cuộc gọi đến hiện lên, liền cầm điện thoại di động, chỉ chỉ bảng báo cáo trên bàn, phất phất tay về phía bên ngoài cửa phòng làm việc, sau đó mới đi tới cửa sổ sát đất trước phòng làm việc, nghe điện thoại: “Ồ, hôm nay nghĩ cái gì mà cậu ấm nhà họ Hàn lại gọi điện thoại cho tôi vậy?”
“Nếu không phải thấy lúc cậu bỏ đi ngày hôm qua, hành động quái gở nên hôm nay mới cố ý gọi điện thoại hỏi thăm cậu.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói hơi cười cười của Hàn Thành Trì: “Chỉ là, nghe giọng nói của cậu, hình như tâm tình có vẻ rất tốt. Hại tôi lo lắng vô ích.”
Thịnh Thế nghe nói như thế, lập tức toét miệng khẽ cười hai tiếng: “Cậu ấm nhà họ Hàn thật tốt bụng, tôi đây xin nhận, hôm nào đó tôi sẽ mời cậu đi ăn cơm.”
“Đừng có hôm nào đấy, ngay hôm nay đi. Tôi về nước không phải lúc nào cũng nhàn rỗi, ông cụ sắp xếp công việc, hôm nay tôi tới xem một chút, vừa vặn ở gần công ty cậu. Nếu cậu thật sự cảm thấy xúc động vì sự quan tâm của tôi, buổi trưa này hãy mời tôi ăn bữa cơm.”
“Xúc động này rõ ràng chả liên quan đến sự quan tâm của cậu, rõ ràng là tới kiếm cơm ăn!”
“Nhị Thập, có mấy lời, nói rõ ràng như vậy, rất tổn thương tình cảm.”
Thịnh Thế liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, cười nói: “Được...... Vậy thì buổi trưa hôm nay, mời cậu ăn cơm để bày tỏ lời cảm ơn, muốn ăn cái gì? Bây giờ tôi sẽ cho thư ký đặt.”
“Tìm một nhà ăn ngay trên con đường Thập Lý Thịnh Thế của các cậu đi. Huống chi, sau khi tôi ra nước ngoài, cậu lại xây dựng Thập Lý Thịnh Thế, thật khó khăn mới đến được, thuận tiện xem xem Thập Lý Thịnh Thế của cậu.”