Mục lục
Đoạt Hôn 101 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngọc Hân

Anh giữ chặt di động nói với cô gái trong điện thoại: “Sở Sở, cô hi vọng tôi về nhà sao?”

“Mới không thèm đấy!” Cố Lan San theo bản năng liền mở miệng phủ nhận.

Ngược lại Thịnh Thế cầm điện thoại trầm thấp cười một tiếng, Cố Lan San nghe thấy tiếng cười của anh khuôn mặt tươi cười không tự chủ đỏ lên, cô tùy tiện cắn môi không nói thêm gì nữa, Thịnh Thế kiên nhẫn đứng trên hành lang chờ đợi.

Cố Lan San liếc nhìn chiếc giường rộng rãi trống trải, lại nhìn đồ trang trí xa hoa, phòng ngủ giống như chiếc lồng vàng lộ ra vẻ cô đơn khôn cùng, hoàn toàn không giống như trước kia chút nào, lúc có anh ở nhà cảm giác đầy đủ thỏa mãn.

Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng cảm thấy những khác biệt này đều do cô ghét người phụ nữ Tô Kiều Kiều kia!

Cố Lan San luôn thích đẹp lại sĩ diện, về điểm sĩ diện này có thể so sánh với suy nghĩ cao ngạo kỳ quặc của Thịnh Thế.

Rõ ràng cô hi vọng Thịnh Thế về nhà, không muốn anh theo bên cạnh Tô Kiều Kiều nhưng cô lại sợ mất mặt không nói ra miệng.

Bây giờ thì hay rồi, lại khiến cô biến thành như một phụ nữ hay oán trách, oán giận chồng mình về muộn.

Cố Lan San đảo tròng mắt hơn nửa ngày mới ‘miệng một đường tâm nghĩ một nẻo’ tự tìm cho mình một lý do được xem là rất hoàn mỹ để che giấu suy nghĩ chân thật của lòng mình: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu… Nếu như tối nay anh về thì mua một chai nước tương, tôi đột nhiên muốn ăn cơm chiên nước tương mà trong nhà lại không có sẵn nước tương.”

Thịnh Thế không ăn nước tương, Cố Lan San biết điều đó, sau khi gả cho Thịnh Thế vì chọn theo khẩu vị của anh nên cũng rất ít khi ăn nước tương, lâu ngày nước tương trong nhà không có người động tới, sau đó quá hạn thì vứt bỏ, những người giúp việc cũng không mua nước tương mới nữa.

Cố Lan San nói xong lại nghĩ ngợi một lát, bổ sung thêm một câu: “Không có việc gì…. Vậy tôi cúp máy, anh cứ chơi đi!”

Trước khi cắt đứt điện thoại Cố Lan San vẫn không quên mất câu: “Chúc anh chơi vui vẻ!”

Sau đó liền dứt khoát cúp máy.

Thịnh Thế cầm di động nghe thấy câu nói sau cùng của Cố Lan San, hơi tức giận nghiến răng.

Mục đích cô mất ngủ gọi điện thoại tới chỉ là vì bảo anh mua chai nước tương mang về nhà cho cô chiên cơm, để cô ăn cơm chiên nước tương?

Lần đầu tiên hiếm hoi gọi điện thoại cho anh, điểm quan trọng lại là nước tương chứ không phải Thịnh Thế.

Mất cả hứng.

Trong nhà có nhiều người giúp việc như vậy, người nào cũng có thể đi mua mà… Tại sao phải bảo anh mua chứ!

Anh cảm thấy Cố Lan San thật đáng ăn đòn, nhưng một giây kế tiếp anh cảm giác mình cần ăn đòn hơn, bởi vì anh biết rõ Cố Lan San đáng đánh nhưng lại quyết định về nhà, phải chào tạm biệt một phòng đầy những tinh anh, đi về nhà mua nước tương cho Cố Lan San.

Mấy người tham gia tiệc tối nay thấy Thịnh Thế trở lại lập tức dặn nhân viên phục vụ rót đầy một ly rượu cho Thịnh Thế, còn có người cười chỉ vào ly rượu nói: “Anh Thịnh nhận một cú điện thoại mà đến cả nửa giờ, nào, uống một ly cho trơn miệng.”

Thịnh Thế liếc mắt nhìn ly rượu kia cười giơ lên: “Thật đúng là phải uống ly rượu này, nhưng không phải là để cho trơn miệng mà là muốn chào tạm biệt mọi người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK