Thịnh Thế đột nhiên hồi hồn, hướng về phía Cố Lan San gật đầu một cái, chỉ là ánh mắt anh vẫn không chớp như cũ, “Cô hỏi Cố Ân Ân xem bây giờ đang ở đâu? Giờ chúng ta qua xem cô ấy một chút.”
“Ừ.” Cố Lan San đáp lại một tiếng, mới quay đầu, hướng về trong điện thoại, giọng điệu mềm nhũn hỏi: “Chị, bây giờ chị ở đâu? Nhị Thập nói sẽ đi tìm chị.”
Cố Ân Ân đã ngừng khóc, giọng nói mang có chút khàn khàn nói địa chỉ cho Cố Lan San.
************
Thật sự không liên lạc được với Hàn Thành Trì.
Chỉ là không liên lạc được, không được tính là mất tích không thấy.
Lúc đầu, Cố Lan San cũng không nghĩ quá nhiều, cô chỉ cảm thấy có lẽ vì Hàn Thành Trì có chuyện khác, cho nên tạm thời không liên lạc được.
Nhưng Cố Ân Ân vẫn sống chết một mực chắc chắn Hàn Thành Trị bị mất tích không thấy, khẳng định đã xảy ra chuyện.
Thật ra thì Cố Ân Ân cũng không phải đặc biệt xác định, nhưng chính cô cảm thấy Hàn Thành Trì nhận được điện thoại rồi vội vã chia tay, vẻ mặt anh trắng bệch đến dọa người, hơn nữa chính cô đã liên tục gọi mười mấy cuộc điện thoại đều trong tình trạng tắt máy, trong lòng cô lo lắng, cô không biết có phải là cảm nhận của trái tim, trực giác của phụ nữ hay không, nói tóm lại, chính là cô cảm thấy Hàn Thành Trì đã xảy ra chuyện, cô vẫn nhấn mạnh với Cố Lan San, cường điệu đến cuối cùng làm Cố Lan San cũng cảm thấy Hàn Thành Trì xảy ra chuyện, nên cô kéo tay Thịnh Thế, bắt đầu run rẩy.
Hạ Phồn Hoa cũng đi theo, thật lòng anh cảm thấy Cố Ân Ân và Cố Lan San lo buồn vô cớ, không có việc gì nên loạn tưởng, anh không nhịn được còn ở đó nói lảm nhảm than thở với Cố Ân Ân và Cố Lan San, phụ nữ chính là phụ nữ!
Duy chỉ có Thịnh Thế mặc dù cũng thỉnh thoảng khuyên Cố Ân Ân đôi lời, nhưng toàn bộ ánh mắt của anh đều mập mờ bất định.
Thời gian như dòng chảy trôi qua, mãi cho đến gần tối, điện thoại Hàn Thành Trì vẫn trong trạng thấy không nghe, Cố Ân Ân gấp đến độ không còn bình tĩnh nổi nữa, quấn quýt lấy Thịnh Thế để anh giúp cô một tay tìm Hàn Thành Trì.
Trong lòng Thịnh Thế rõ ràng cũng nghĩ đã xảy ra chuyện gì, cho nên anh thật sự không giúp được gì, không thể liên lạc phái người gióng trống khua chiêng tìm Hàn Thành Trì được, cũng chỉ có thể thêu dệt một lý do vô cớ nói, sau hai mươi tư giờ rồi hãy nói.
Lúc bảy giờ tối mấy người đi một chuyến đến nhà họ Hàn, nhà họ Hàn rất an tĩnh, người giúp việc cũng không biết đi nơi nào, chỉ có một mình bà Hàn ngồi ở trong phòng khách, hốc mắt đo đỏ đang ngẩn người.
Nhìn thấy bọn họ đi vào, bà Hàn miễn cưỡng lên tinh thần ứng phó vài câu, cuối cùng lấy cớ mình mệt mỏi đi thẳng đến phòng ngủ, còn khóa trái cửa.