Thịnh Thế nắm tay Cố Lan San đi dọc theo bờ cát về phía phòng bọn họ, men theo bờ cát từng bước từng bước tiêu sái đi.
Lúc này đã đêm khuya trời dần se lạnh, Thịnh Thế ôm Cố Lan San vào trong ngực.
Đêm yên tĩnh không tiếng động như vậy, hai người bọn họ cũng không nói chuyện, hai người đi chưa được mấy bước đột nhiên có mấy du khách ở nơi xa không nghỉ ngơi, hét lên một tiếng: “Wow, sao băng kìa!”
Cố Lan San và Thịnh Thế dừng bước ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, sao sáng đầy trời sáng không gì sánh kịp chợt lóe chợt tắt vô cùng mộng ảo.
Thịnh Thế nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ trong lồng ngực mình, hỏi: “Lạnh không?”
Cố Lan San lắc đầu một cái: “Không lạnh, ở thành phố Bắc Kinh rất ít khi có thể chứng kiến sao trên bầu trời đẹp như vậy.”
“Ừ.” Thịnh Thế lại kéo Cố Lan San vào ngực mình ôm chặt, sau đó cũng giống như Cố Lan San ngẩng đầu nhìn sao đầy trời.
Đêm ở đây màu trời màu lam đậm, ngôi sao nhấp nháy tràn đầy rực rỡ, Cố Lan San nhìn một lát đã cảm thấy xinh đẹp giống như bầu trời đêm trong trấn nhỏ ở Giang Nam mình chứng kiến khi còn rất nhỏ. Còn cả những câu chuyện cổ tích lãng mạn từng nghe, không nhịn được cong môi lên nói: “Thật sự đẹp quá!”
Đây mới là thiên nhiên chân chân chính chính.
Thiên nhiên vẫn luôn có sức cuốn hút có thể khiến tâm tình con người ta bỗng dưng trở nên vui vẻ.
Cô Lan San không nhịn được lại cong môi, than thở: “Đẹp quá!”
Sau đó cô có chút ảo não nói: “Nhiều sao quá, em không thể nhận ra được… A… Đó là dải Ngân Hà, đó là sao Ngưu Lang Chức Nữ, đó là sao Bắc Đẩu…. Nhị Thập, anh nói sinh nhật vào tháng năm là chòm sao Kim Ngưu, vậy chòm sao Kim Ngưu ở đâu?”
Cố Lan San ngẩng đầu ngón tay đặt bên môi nhìn bầu trời đầy sao, khó khăn tìm kiếm.
Sau đó Thịnh Thế liền giơ tay chỉ về chân trời, nói với Cố Lan San: “Ở kia kìa, nhìn thấy không? Đó là sao Kim Ngưu, ba ngôi sao sáng nhất đó…”
Cố Lan San nhìn theo ngón tay Thịnh Thế chỉ, quả nhiên thấy được sao Kim Ngưu.
“Trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, Kim Ngưu là thần Zeus hóa thân…” Thịnh Thế vừa nói vừa nhìn vào đường chân trời một lát, sau đó nhìn về Cố Lan San lại chỉ vào phương khác, nói: “Nơi đó nhìn thấy không? Đó là chòm sao Ma Yết, sao của em… Nhìn xa hơn là chòm sao Thủy Bình, chòm sao Bạch Dương….”
Cứ như vậy Thịnh Thế vừa tìm vừa nói qua tên chòm sao cho Cố Lan San biết, Cố Lan San nghe say mê, nhìn xuất thần, cô hận thời gian không thể cứ dừng lại ở hình ảnh như lúc này.
Đợi đến lúc Thịnh Thế tìm được chòm sao “Nhân Mã,” Cố Lan San chợt nhảy dựng lên chỉ vào một vì sao rơi xuống nơi chân trời, nói: “Em cũng nhìn thấy sao băng!”
Thịnh Thế cười nói: “Anh cũng nhìn thấy.”
Sao băng chợt lóe rồi biến mất, rực rỡ như vậy nhưng lại ngắn như vậy, sau khi xem xong Cố Lan San mới ảo não cắn môi nói: “Hỏng rồi, em quên cầu nguyện rồi.”
“Cô bé ngốc, chờ lát nữa thấy, nhớ cầu nguyện đó.”
“Dạ, anh phải nhắc em.”
“Được.”
Hai người cứ như vậy ôm nhau, đợi không biết bao nhiêu lần “Một lát,” thật sự lại có một vì sao rơi xẹt qua, lần này Cố Lan San vội chắp tay trước ngực, đặc biệt thành kính nhắm mắt lại.