Không vì cái gì khác, chỉ là không thích nhìn cô mân mê miệng, chỉ là muốn khiến cô vui mừng.
Chỉ cần trong mắt cô có anh, dù không phải là yêu, chỉ cần cô có thể đối với chuyện của anh, biểu hiện một chút để ý như vậy, anh nguyện ý vì cô mà bỏ ra bất cứ giá nào. . . . . .
Cho nên, mặc dù là Đại sứ hình tượng cho Thập lý Thịnh Thế, bị cô làm thành tiền đánh cuộc, vậy cũng không sao cả!
Chỉ cần cô vui vẻ là được.
Mà khổ nhất lại là Hạ Phồn Hoa, anh ta cảm thấy nhất định là mình nghe nhầm, anh ta chớp mắt nhiều lần, còn dùng tay bấm mình đến mấy lần, mới bất đắc dĩ thừa nhận, Thịnh Thế, thật sự đem người đại diện cho Đại sứ hình tượng do Cố Lan San quyết định.
Anh ta đã đánh giá thấp, Thịnh Thế khi gặp Cố Lan San là đã chạm vào ranh giới cuối cùng.
Không đúng, anh vẫn cho là Cố Lan San nắm được điểm yếu gì đó của Thịnh Thế, nhưng bây giờ, anh chợt phát hiện, Thịnh Thế khi ở cùng Cố Lan San hoàn toàn không có nguyên tắc .
Quả thực khi Cố Lan San thích gì, muốn làm cái gì, Thịnh Thế đều không nháy mắt mà thuận theo!
Đây không gọi yêu, đây rõ ràng là nuông chiều quá mức!
Hơn nữa, rõ ràng Thứ hai mới có thể quyết định hợp đồng, anh lại muốn Thứ hai có kết quả, anh biết rõ anh ta cùng Cố Lan San đánh cuộc, dù thật sự để cho anh ta thua, cũng nên để cho anh hai ngày nữa rồi thua, hoặc là ngày mai thua cũng được, tội gì trước mấy phút anh ta vừa cùng Cố Lan San đánh cuộc, sau mấy phút liền xử tử anh!
Một cái công ty lớn như vậy, xa hoa như vậy, một Đại sứ hình tượng Thập lý Thịnh Thế người người chú ý, cứ như vậy bị Cố Lan San nhất thời cao hứng đánh bạc, làm cho hỗn loạn!
Có lầm hay không vậy!
Người khác thì lừa bịp cha mình, mà Thịnh Thế, rõ ràng là đang hãm hại anh em!
Trong đầu Hạ Phồn Hoa, chứ hãm hại anh em vừa mới hiện lên, Thịnh Thế thật sự đến, “Hoa tử, cậu thua.”
Thịnh Thế vừa nói, Cố Lan San lập tức hồi hồn, ép những suy nghĩ phức tạp trong đầu xuống, quay đầu, hả hê nhìn Hạ Phồn Hoa, sau đó nhíu mày, tỏ vẻ nói: “Hoa tử, anh thua! Ừ. . . . . . Tôi nên để cho anh làm chút gì chứ nhỉ?”
Cố Lan San nghiêng đầu, bắt đầu suy nghĩ.
Hạ Phồn Hoa cảm giác mình cả đời này không có gì khổ hơn giờ phút này, “Lần này không tính, các người rõ ràng có giở trò! Lừa bịp, không công bằng, hai người khi dễ tôi!”
Thịnh Thế nghe nói vậy, ngược lại thong thả ung dung đưa ánh mắt nhìn từ trên mặt Cố Lan San, dời đến trên mặt Hạ Phồn Hoa, ánh mắt cũng từ dịu dàng như nước, biến thành dù bận vẫn ung dung bàng quan, chậm rãi cười cười, nói: “Hoa tử, có chơi có chịu, cậu định cho tất cả mọi người biết đường đường quan Ngoại Giao sau khi thua cuộc, tức giận nên ăn vạ, cậu có thể thử một chút.”