Cô theo bản năng liền nghiêng đầu nhìn Thịnh Thế một chút, phát hiện biểu tình Thịnh Thế cực kỳ lạnh nhạt, không biết suy nghĩ cái gì.
Ngọn đèn bảy màu không ngừng chuyển động, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ của anh, lưu lại một loại hương vị nói không nói nên lời, đôi mắt anh rất sâu, ánh mắt sáng lung linh.
Tầm mắt của anh từ từ thay đổi vị trí nhìn trên mặt Cố Lan San, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, anh hắng giọng một cái, trong nháy mắt phòng yên tĩnh dọa người, tất cả lực chú ý đều đặt ở trên mặt Thịnh Thế.
Ánh mắt Thịnh Thế vẫn như cũ dừng ở Cố Lan San, chỉ là há to miệng, nhưng không nói nên lời, bộ dạng của anh hiện lên vẻ ngượng ngùng mất tự nhiên.
“ Nhị Thập ngượng ngùng rồi....” Quý Lưu Niên ngồi gần Thịnh Thế như thế nào cũng ức chế không nổi đột nhiên chỉ vào mang tai Thịnh Thế, cười nói: “ Nhị Thập vậy mà đỏ mặt rồi..... Trời ạ, lần đầu tiên tôi thấy Nhị Thập đỏ mặt a....”
Nghe được Quý Lưu Niên nói, hai gò má Thịnh Thế ban đầu có chút hồng ngày càng đỏ lên, làm dung nhan của anh càng chói mắt, tăng một phần tuấn mỹ không nên lời.
“ Chỗ nào, chỗ nào...” Hạ Phồn Hoa nghe nói như thế, cũng lập tức đi xem náo nhiệt, sau đó “Hô hô” bật cười lớn: Thật sự nha.... Nhị Thập vậy mà sẽ đỏ mặt a.... Nha, phải chụp ảnh a, nhất định chuyện này sẽ gây nên chấn động....”
Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân và những người khác nghe nói như thế, cũng bật cười theo.
Thịnh Thế quay đầu, trừng mắt nhìn mọi người trong phòng một cái, mọi người nhất thời đình chỉ cười.
“ Nhị Thập, cậu tiếp tục, tiếp tục...”
“ Chúng ta chờ nghe.....”
Thịnh Thế quay đầu, một lần nữa chống lại ánh mắt Cố Lan San.
Sắc mặt của anh mang theo vẻ mất tự nhiên.
Có thể là bởi vì mọi người trêu chọc, trên mặt của anh mang theo vẻ xấu hổ.
Vài phần đáng yêu, vài phần khó xử.
Thịnh Thế giờ này khắc này, Cố Lan San chưa bao giờ thấy qua.
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế xấu hổ đỏ mặt khó xử như vậy, nhịn không được cũng cong lên khóe môi.
Thịnh Thế nhìn thấy khóe môi Cố Lan San mang theo ý cười yếu ớt, biểu tình hơi hơi ngẩn ra.
Cô đây là vì anh mà cười sao?
Anh nhìn ánh mắt của cô trở nên có chút mê ly mà sâu sắc.
Cố Lan San không như những người khác thoải mái cười to như vậy, chỉ là cười yếu ớt, lại cảm thấy ánh mắt người đàn ông trước mặt nhìn mình trở nên có chút kỳ lạ.
Tươi cười của cô đọng lại ở khóe môi.
Cô nhìn ánh mắt anh.
Đáy mắt anh hiện lên vẻ mặt của cô rõ ràng.
Ánh mắt anh rất đẹp.
Khóe mắt có chút nhẹ nhàng xếch lên, nhưng không hiện lên vẻ đào hoa, mắt hai mí, ánh mắt rất lớn, mắt hình dạng cực kỳ chính trực.
Đáy mắt anh rất sáng, giống như gặp chuyện gì vui vẻ, vẫn lấp lánh.
Cố Lan San nghĩ, mình nhìn qua nhiều ánh mắt như vậy, thậm chí những ánh mắt minh tinh cô cũng phỏng vấn rất nhiều người, nhưng chưa từng thấy qua một đôi mắt có ánh mắt làm cho người ta tìm không ra bất kỳ cái khuyết điểm gì.
Ban đầu Thịnh Thế không được tự nhiên, bởi vì Cố Lan San cười kỳ lạ tan thành mây khói, dáng vẻ dần dần khôi phục tự nhiên, anh nhìn ánh mắt cô, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, lập tức, lại theo thói quen hắng giọng một cái, hô tên của nàng: “ Sở Sở.”
Sở Sở....
Anh từ sau “ một lần kia”, lúc ở chung một mình với cô, vẫn đều gọi nàng là “ Cố Lan San.”
Nhưng mà lúc có người, vẫn như trước đây, trước sau như một gọi nàng là “ Sở Sở.”