Như vậy nhìn qua, cô giống như đã chết một cách yên lặng.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Lan San hơn nữa ngày, anh mới giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay phải Cố Lan San, ngón tay cô vẫn lạnh lẽo như thế, khiến cho tim của anh, run sợ theo.
Cô như thế nào lại ngu ngốc như vậy... tự sát a?
Anh như thế nào lại hồ đồ... Nói ra những lời quá đáng như thế?
Trong lòng cô hiện tại sợ là nhục nhã đến mức tận cùng rồi, cho nên mới lấy sinh mệnh ra đền bù đi.
Đáy lòng Thịnh Thế, tràn ngập ảo não, anh nắm tay cô, run rẩy theo, anh từ từ gục đầu xuống, vùi mặt trong lòng bàn tay cô, khóe mắt nổi lên một tầng hơi nước..
Thịnh Thế cũng không có buông tay Cố Lan San ra, một giờ sau, hộ sĩ đi đến, thay bình truyền dịch, khi rút kim, chảy ra một chút máu, cả người Thịnh Thế giật bắn lên, sau đó anh mới cứng đờ tiếp nhận bông băng trong tay hộ sĩ, ấn lại trên mu bàn tay Cố Lan San.
Thời gian tích tắc di chuyển trôi qua, mãi cho đến sáng ngày thứ hai, viện trưởng Tôn mang theo mấy bác sĩ giỏi đến kiểm tra phòng, nhân tiện thay cho Cố Lan San một bình dinh dưỡng, nhìn đến sắc mặt cực kỳ mệt mỏi của Thịnh Thế, viện trưởng Tôn lên tiếng nhắc nhở: “Anh Thịnh, anh có phải hay không nên về nhà một chuyến, cho dù là anh, hay là cô Cố, chung quy vẫn nên lấy một chút quần áo thay đổi qua lại.”
Kỳ lạ Thịnh Thế không có nổi giận, ngược lại cực kỳ nghe lời mà gật đầu.
Dựa vào lòng mà nói, từ khi anh sinh ra đến giờ, có rất ít người dùng giọng điệu như vậy nói chuyện đối với anh, việc này viện trưởng Tôn trái lại coi anh như một tiểu bối mà khuyên bảo, cho dù hắn đúng thật là tiểu bối, đúng là trong lòng hắn, cũng không hẳn là chán ghét.
Mãi cho đến buổi chiều Thịnh Thế mới lái xe trở về biệt thự lâm phong.
Đúng lúc Qúy Lưu Niên tan ca trở về, nhìn thấy tinh thần Thịnh Thế không phải thật sự tốt, liền đảm nhiệm chức lái xe.
Đầu tiên Thịnh Thế gọi điện thoại cho người làm trong nhà, cho nên về đến nhà, bà quản gia đã sớm chuẩn bị tốt tất cả.
Trên đường Qúy Lưu Niên lái xe chở Thịnh Thế trở lại bệnh viện, đường có chút kẹt xe, đi một đoạn ngừng lại, khi đi ngang qua một siêu thị 24h, Qúy Lưu Niên nghĩ đến Thịnh thế một ngày một đêm không có ăn uống gì, tiện thể ngừng lại, đi vào siêu thị một chuyến.
Lúc Qúy Lưu Niên túi lớn túi nhỏ mang trở lại xe, Thịnh Thế bật radio trên xe, vừa lúc có kênh âm nhạc buổi tối, giọng nói người đàn ông dẫn chương trình, trầm bổng du dương, dịu dàng quấn lấy, nghe qua đặc biệt thoải mái.