Mục lục
Đoạt Hôn 101 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Thế khoan thai chậm rãi đi qua bên kia ghế lái, lịch sự mở cửa xe ra ngồi vào, anh liền bị Cố Lan San bắt cánh tay, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng giương miệng, đùng đùng nói một tràng với anh: “Nhị Thập, làm thế nào đây, anh nói xem phải làm thế nào, mất mặt như vậy, sao anh lại đẩy tấm bình phong ra chứ, cả đời em chưa từng mất mặt như vậy, hơn nữa lúc thang máy đi xuống, sao lại có thể đụng phải người khác, điểm mấu chốt là sao em lại đen đủi như vậy chứ, muốn chết, muốn chết......”

Cố Lan San vừa la hét, vừa cúi đầu, vùi mặt vào cánh tay anh, dùng sức cọ xát hai cái, dáng vẻ như đang phát điên.

Thịnh Thế nhìn Cố Lan San như vậy, trong ánh mắt có thế nào cũng không đè nén được ôn tình, chậm rãi tràn ra.

Anh không lên tiếng, chỉ là nhìn cô gái nhỏ anh yêu thật lâu, ở trước mặt của anh bày tỏ một mặt xấu hổ, phát điên, không có phong độ mà người bên cạnh không thể nhìn thấy được, như thế rất sống động, như thế hồn nhiên đáng yêu, khiến trái tim anh mềm mại, say mê từng chút từng chút một.

Trong mắt anh nụ cười càng ngày càng sâu, sau đó nghĩ đến vừa rồi ở phòng anh, thế nhưng anh lại không có tự chủ hôn hít cô như vậy, hơn nữa nụ hôn đó, mới bắt đầu là giống như cẩn thận, thậm chí có vẻ có chút vụng về, giống như một tên nhóc vụng về mới biết yêu.

Cho tới bây giờ anh cũng không biết, thì ra một người đàn ông mới mười hai tuổi đã mất đi nụ hôn đầu như anh, cùng người khác chơi trò hôn môi đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, vậy mà sẽ có một ngày, liên tục hôn đến nỗi phải quên hôn tiếp như thế nào.

Nhưng là, cảm giác hôn môi đó vẫn tốt đẹp y hệt như vậy, cho tới bây giờ anh cũng có thể cảm thấy rõ ràng mới vừa rồi bản thân anh đã chấn động, huyết mạch sôi trào.

Cố Lan San châm chọc Thịnh Thế một hồi lâu, mới dần dần bình tĩnh lại, đầu óc của cô vẫn còn chưa hồi hồn, vẫn còn vì chuyện mới vừa trải qua mà ảo não.

Cô sau khi nói xong, còn nhẹ nhẹ hít mũi một cái, hậu tri hậu giác nghiêng đầu, thấy Thịnh Thế cũng đang nhìn mình, cô nghẹo đầu, ngây ngốc giơ tay lên quơ quơ trước mặt anh, giọng điệu có chút hung dữ: “Này, em nói chuyện với anh nửa ngày, anh có nghe không thế?”

Thịnh Thế hồi hồn, lúc này mới nhìn về phía cô cười một tiếng, giơ tay lên, sờ sờ tóc của cô, động tác ấy vẫn lưu loát tự nhiên, “Là lỗi của anh, đều là do anh sai, chẳng qua anh bảo đảm chuyện này nhất định sẽ không có ai chụp hình, nếu như chụp hình cũng sẽ không đưa lên internet, nếu quả như thật bị người ta đưa lên, trước tiên anh sẽ chặn lại, sau đó thu mua quán ăn của bọn họ, báo thù cho em!”

Lúc này Cố Lan San mới cười toe toét, cười ha hả, mặt mày cong cong, xinh đẹp và chói mắt.

Tay Thịnh Thế vẫn để trên đầu cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dung nhan cô hồi lâu, mới lặng lẽ thu tay về.

Anh muốn nhanh chóng đưa cô về nhà.

Hiện giờ lí trí của anh đã trở về, nhưng thân thể đối với cô vẫn còn cảm giác mãnh liệt, hơn nữa bây giờ đang ở trong xe, không gian nhỏ như vậy, cảm giác của anh càng phát ra mãnh liệt, anh cảm thấy mình có thể hóa thân làm sói ăn cô sạch sẽ bất cứ lúc nào.

Trời mới biết, rốt cuộc anh đã dùng bao nhiêu hơi sức, mới kiềm chế mình không nên vọng động.

Thịnh Thế nhẹ nhàng thu lại mí mắt, nở một nụ cười, nói: “Anh đưa em về nhà nhé?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK