Cố Lan San cảm thấy chuyện này nghe có chút giống như đã từng quen biết, cô để tâm hỏi một câu: “Tìm được anh ấy ở đâu ạ?”
“Trong một con hẻm cũ ở Bắc Kinh.” Dương Lan Phong còn nhớ rất rõ ràng tên con hẻm này, nên đã nói nguyên văn cho Cố Lan San.
Sau khi Cố Lan San nghe xong tên con hẻm, cả người liền trợn tròn mắt.
Đây là chuyện gì?
Lúc trước cô cũng bị người ta cản lại trong hẻm nhỏ, sau đó gọi điện thoại cầu cứu, Hàn thành Trì vì cứu cô mà bị một nhát dao.
Mà sao Thinh Thế cũng bị một nhát dao trong ngõ hẻm đó?
Cánh môi Cố Lan San run lên hai cái, mới hỏi: “Anh còn nhớ ngày anh ấy bị chém là ngày mấy không?”
Dương Lan Phong thật sự không nhớ rõ ngày cụ thể, chỉ nói đại khái là gần ngày rằm: “Thật đúng là không nhớ rõ ràng lắm, chỉ có điều khi đó có đến ba người hôn mê, tôi thấy bộ dạng lúc đó của Nhị Thập đã bị dọa sợ nên đã lập tức ôm cậu ấy đi, hình như còn có hai người khác nữa, một là cô gái, một là cậu con trai, cụ thể là người nào tôi cũng chưa kịp hỏi, còn có một chiếc xe chạy bằng điện nữa.”
Nghe đến đó, Cố Lan San hoàn toàn cứng ngắc rồi.
Đây hoàn toàn cảnh tượng giống hệt với những gì cô trải qua đêm đó, hơn nữa ngay cả thời gian cũng trùng khớp.
Dường như cô đã lờ mờ biết được chuyện gì đó.
“Thế nào?” Dương Lan Phong thấy dáng vẻ Cố Lan San không nói tiếng nào, lên tiếng hỏi một câu.
Cố Lan San lắc đầu một cái.
“Không thể nói nhiều với em nữa rồi, cấp cứu Nhị Thập quan trọng hơn, trước khi người nhà họ Thịnh chưa tới, làm phiền em hãy chăm sóc cậu ấy giúp tôi.” Khi Dương Lan Phong và Thịnh Thế nói chuyện trên trời dưới đất, cũng biết đại khái tại sao Thịnh Thế và Cố Lan San ly hôn, cũng biết mấy người bên nhà cũ họ Thịnh phản đối, lúc ấy Thịnh Thế còn dặn dò anh, ngàn vạn lần đừng nói cho người nhà họ Thịnh anh tới đây tìm Cố Lan San, sợ người nhà họ Thịnh hành động ép Cố Lan San ra đi, cho nên Dương Lan Phong cố ý quan tâm, nhìn về phía Cố Lan San nói: “Chuyện của em và Nhị Thập, tôi đều biết, đợi đến khi người nhà họ Thịnh tới, Nhị Thập đã có người chăm sóc, trước hết em hãy tránh mặt bọn họ đã.”
Dương Lan Phong biết mình nói như vậy, có thể Cố Lan San sẽ cảm thấy không vui lòng, nhưng mà anh cũng không chăm sóc được nhiều như vậy, cũng không thể để một mình Cố Lan San chạm tráng với mấy người nhà họ Thịnh trong lúc Thịnh Thế hôn mê bất tỉnh chứ? Cũng không thể để cho Thịnh Thế tỉnh lại mà không gặp được Cố Lan San chứ?
Quả nhiên, sắc mặt Cố Lan San trở nên trắng bệch, nhưng vẫn gật đầu một cái, không phản đối xoay người lên xe.
Rất nhanh, xe quân dụng đã chuyển động, con đường bên trong khi vực gặp nạn không dễ đi, nhưng đây là một chiếc xe việt dã quân dụng, đi rất vững vàng, Cố Lan San ngồi bên cạnh Thịnh Thế, nhìn chằm chằm vào túi máu, đợi đến khi máu trong túi không còn, sau đó quân y sẽ lập tức đổi một túi mới, có lẽ đổi khoảng hai ba túi, bỗng nhiên xe quân dụng ngừng lại.f