Cố Lan San bị động tác bất thình lình kia của Thịnh Thế làm cho sửng sốt, nhìn đáy mắt anh mà xuất hiện mọt tia nghi hoặc.
Vết sẹo này đối với anh cực kỳ có ý nghĩa?
Cố ý nghĩa gì chứ?
Thịnh Thế có hơi chút nghiêm túc lên tiếng: “Vết sẹo này làm cho tôi hiểu được một chuyện.”
Cố Lan San chưa bao giờ gặp qua nhiều lần Thịnh Thế lại sử dụng ngữ điệu trịnh trọng như vậy để nói chuyện, cô nhịn không được nín thở mà nhìn chằm chằm đôi mắt của Thịnh Thế, yên tĩnh chờ đợi anh nói tiếp.
Ánh mắt yên tĩnh lạnh nhạt của Thịnh Thế từng chút từng chút trở nên có chút nóng rực, anh thâm thúy nhìn chăm chú Cố Lan San.
Cố Lan San không hiểu vì sao có chút khẩn trương.
”Vết sẹo này làm cho anh hiểu được...” Ánh mắt Thịnh Thế trở nên có chút hoảng hốt, nói một nửa rồi liền dứng lại, giống như muốn nói lên chuyện gì đó trong úa khứ, thật lâu sau rốt cuộc anh mới mở miệng, giọng nói luôn thanh nhã lười biếng ngày thường bỗng mang theo một tia buồn bã “Trái tim của tôi.”
Một dao kia làm cho anh hiểu được, cảm xúc nói không rõ của anh đối với Cố Lan San cuỗi cùng là cái cảm giác gì.
Vết sẹo kia, là chứng cứ cho việc anh yêu cô, là chứng cứ cho việc anh đã từng không biết vì sao mà chịu hy sinh tính mạng vì cô.
”Trái tim anh?” Trong giọng nói của Cố Lan San đầy sự khó hiểu.
Ánh mắt Thịnh Thế vẫn tập trung toàn bộ trên đôi mắt đẹp đẽ của Cố Lan San, anh nhìn đến ánh mắt mờ mịt của cô mà đáy lòng có chút mất mác, lại vẫn gật đầu “Đúng, trái tim của tôi.”
Lần trước khi ở bên cạnh bể bơi, cô hỏi anh vì sao vết sẹo này xuất hiện, cô thật sự không nhớ rõ sao?
Không nhớ rõ một buổi tối kia, cô bị người ta chặn lại ở trong ngõ hẻm, bầu trời không ánh trăng không có sao sáng, anh vì cô mà một mình đi đến.
Cố Lan San đoán không ra hàm nghĩa trong lời nói của Thịnh Thế, cô chỉ gật gật đầu với Thịnh Thế, liền đứng dậy từ bên cạnh, rút khăn tay từ một bên mà lau thuốc mỡ trên ngón tay mình, ném vào trong thùng rác rồi liền nằm bên nửa còn lại giường.
Cố Lan San dường như thật sự có chút mệt nhọc, rất nhanh liền nhắm hai mắt lại.
Thịnh Thế nhìn Cố Lan San bình thường như vậy thì anh lại không có chút buồn ngủ nào, cảm giác mất mác trong lòng anh càng lúc càng dày đặc, xem ra cô thật sự đã quên, tại sao cô có thể quên chứ?
Thịnh Thế có chút không cam lòng mà lên tiếng, hô một tiếng: “Sở Sở.”
Cố Lan San mở mắt, nghiêng đầu nhìn Thịnh Thế, trong mắt một mảng sáng: “Ừ?”
Thịnh Thế hỏi: “Vết sẹo này, thực sự cô không nhớ rõ sao?”
”Làm sao vậy?” Cố Lan San nghi ngờ nhìn Thịnh Thế, nghĩ thầm, vết sẹo này thì có liên quan gì tới cô sao? Vì sao anh lại hỏi như vậy?
Đáy lòng Thịnh Thế có chút sốt ruột, tính cách của anh từ trước tới nay không dễ để tự nhiên, chưa bao giờ thích mở miệng nói chuyện đòi hỏi người khác, cho nên khi nghe được Cố Lan San hỏi lại như vậy thì thế nào anh cũng không nói lên câu lúc trước vì cô mà tôi đã trúng một dao kiểu kiểu như vậy, cuối cùng Thịnh Thế chỉ lắc đầu, giọng nói hơi có chút rầu rĩ: “Không có gì, đi ngỉ thôi!”
Cố Lan San cảm thấy Thịnh Thế như vậy vô cùng quái dị, nhưng mà cô vẫn gật đầu “A...” một tiếng rồi nhắm hai mắt lại, rất nhanh lại lâm vào giấc ngủ của mình.
Thịnh Thế nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Cố Lan San mà vì cái gì mà vẫn không ngủ được, sau một lúc lâu thì anh mới nghiêng đầu quay sang, nhìn gương mặt đang ngủ của Cố Lan San mà lại hỏi một câu: “Sở Sở, em thực sự không nhớ rõ sao?”