“Trong lúc ăn cơm không được suy nghĩ lung tung, ăn xong rồi suy nghĩ cũng không muộn!”
Lúc này, tất cả những gì không thoải mái trong lòng Cố Ân Ân dường như không còn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta ửng hồng. Cô ta cười rạng rỡ, nghiêng đầu, liếc nhìn qua Hàn Thành Trì, sau đó cầm lấy đũa, gắp đồ ăn bỏ vào chén anh ta rồi mới ăn. Hàn Thành Trì không nghi ngờ gì cô ta cả, tiếp tục ăn cơm.
**************************
Sau khi ăn xong cơm trưa, bà Thịnh gọi toàn bộ người lớn đi chơi mạt chược, còn đám người trẻ tuổi như Hàn Thành Trì thì lên du thuyền ra biển.
Thời tiết hôm nay rất đẹp. Bọn họ xuất phát từ biệt thự lúc ba giờ chiều. Nắng không gắt lắm, dù sao cũng không phải đang ở giữa mùa hạ, nhiệt độ không quá cao. Cố Lan San bôi đến hai lớp kem chống nắng, đội một cái mũ rất lớn, sợ da bị nám đen.
Du thuyền này là do Thịnh Thế mua từ ba bốn năm trước, vốn luôn đặt ở bờ biển Hải Nam. Nhà họ Thịnh ngẫu nhiên tới đây chơi, họ thường mang nó ra biển du ngoạn.
Du thuyền trang hoàng cực kỳ xa hoa, thậm chí còn có một cái giường lớn, một nhà hàng, vật tư bên trong đều rất đầy đủ.
Trên du thuyền có một chiếc dương cầm.
Cố Ân Ân học piano từ những năm tiểu học. Lên trung học, cô ta thường xuyên biểu diễn ở những buổi liên hoan của trường, trở thành cột trụ sân khấu, lúc nào cũng mặc âu phục màu trắng rất nghiêm chỉnh. Mỗi lần như thế, cô ta sẽ ngồi ở trước chiếc dương cầm, năm ngón tay thon dài lướt trên từng phím đàn, tạo nên một bản nhạc du dương, êm ái.
Sau này, khi đi du học, cô ta vẫn học về piano như trước. Tuy rằng nhiều lần lưu diễn khắp thế giới, nhưng cô ta vẫn chưa đủ để gọi là nổi danh toàn cầu, chỉ là ỷ vào nhà họ Cố và nhà họ Hàn, hàng năm cô ta mới được biểu diễn piano một hai lần.
Cố Ân Ân vừa về nước đã vội vàng đính hôn với Hàn Thành Trì. Đã lâu lắm rồi, cô ta không đụng tới piano, bây giờ chợt nhìn thấy nó, đôi tay bỗng chốc cảm thấy ham muốn vô cùng. Cố Ân Ân ngồi phía trước dương cầm, từ âm cao nhất như của Beethoven đến âm nhỏ nhất như của Mozart, cô ta đều cảm thấy dễ như trở bàn tay.
Trong lúc Cố Ân Ân đàn một bản nhạc du dương như vậy, những người còn lại vừa ngắm cảnh, vừa trò chuyện, chỉ có Hàn Thành Trì là đứng ở bên cạnh cô ta. Tay anh ta cầm một ly cà phê, ánh mắt thâm sâu nhìn người yêu. Cố Ân Ân lướt tay qua những phím đàn đen trắng rồi ngẩng đầu nhìn anh ta. Bốn mắt nhìn nhau say đắm, tình ý ngập tràn, dung hòa, hảo hợp.
Cố Lan San ngồi bên cạnh Thịnh Thế, lúc ngẩng lên cũng không để ý. Nhìn thấy hình ảnh kia trước mắt, cô liền ngây người.
Hình ảnh ấy đẹp đẽ làm sao. Có nam, có nữ, có biển xanh rộng lớn, lại thêm tiếng đàn dương cầm, tất cả hợp lại thành một bài thơ.
Mà trong bài thơ ấy, đẹp nhất chính là người đàn ông ấm áp như mùa xuân kia.
Cố Ân Ân nghiêng đầu, vui vẻ đàn một khúc, ngẩng đầu cười với Hàn Thành Trì. Khóe mắt vừa trông thấy Cố Lan San nhìn anh, đáy mắt cô ta hơi lóe lên tia sáng. Cô ta nhìn Cố Lan San. Cố Lan San thấy Cố Ân Ân nhìn mình thì liền nhoẻn miệng cười. Cố Ân Ân trông thấy nụ cười tươi tắn ấy thì hơi dừng động tác một chút. Hàn Thành Trì đang nghe đàn, anh ta chợt nhíu mày, dịu dàng hỏi người thương, “Sao vậy?”
Cố Ân Ân nở một nụ cười ấm áp, hòa ái với Cố Lan San, có điều, nét cười ấy không chạm tới đáy mắt, mới đó mà đã vội thu hồi. Cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nho nhã của Hàn Thành Trì, cười dịu dàng rồi lắc đầu. Nhìn những phím đàn trắng đen trước mắt, ngón tay cô ta lướt từng phím thật nhanh.