Hàn Thành Trì nhớ đi nhớ lại, toàn thân bắt đầu run rẩy, vết thương khắp người bắt đầu đau đớn, cũng không đau đớn bằng nỗi đau trong lòng.
Hàn Thành Trì đau đớn nằm trên giường co rút lại thành một khối.
Trong miệng Hàn Thành Trì không ngừng truyền đến tiếng đau đớn nghẹn ngào.
Vậy mà, tiếng nghẹn ngào này, nếu cẩn thận nghe sẽ thấy, cũng rõ ràng từng chữ.
Ân Ân………. Ân Ân………….Ân Ân………
…
…
Thịnh Thế cúp điện thoại, tiếp tục lái xe không có mục đích, điện thoại di động lại một lần nữa vang lên, là thư ký gọi tới nói buổi trưa có một cuộc họp, hỏi anh có tham dự không.
Anh nghĩ tới dường như chính mình cũng không có chuyện gì làm, nên bây giờ thuận tiện đến công ty.
Ngồi ở trong phòng họp với điều hòa đầy đủ, nhân viên phụ trách lải nhải thuyết minh kế hoạch ý tưởng triển khai lớn, anh chỉ nghiêng đầu, nhìn chỗ ngồi trống ở một bên, nghĩ đến trước đây không lâu Cố Lan San còn theo anh tới công ty, ngồi ở chỗ này, cùng tham gia với anh một cuộc họp.
Nhân viên phụ trách nói xong, chờ Thịnh Thế nhận xét, nhưng đợi khoảng mười phút, cũng không thấy Thịnh Thế nói câu nào, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía đại Boss, phát hiện vẻ mặt đại Boss đặc biệt nghiêm túc, giống như thật sự nghiêm túc nghe thuyết trình, nhưng ánh mắt lại mơ hồ, đã sớm không biết đi vào cõi thần tiên nào rồi.
Thư ký hắng giọng một cái, lên tiếng gọi một câu: “Ngài Thịnh!”
Thịnh Thế hồi hồn, “A” một tiếng, sau đó nói: “Nói xong rồi? Vậy không có chuyện gì thì chúng ta tan họp thôi.”
Thịnh Thế nói xong đã đứng lên.
“Còn có một vấn đề chưa báo cáo nữa ạ.”
“Ồ.” Thịnh Thế ngẩn người, lại ngồi xuống: “Vậy tiếp tục.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai nói chuyện gì.
Một nhân viên phụ trách khác đứng lên, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Thịnh Thế nhìn như đang nghe, kì thực lại đang không yên lòng.
Mặt trời ngoài cửa sổ dần dần xuống núi, bầu trời phía tây có một mảng màu đỏ lớn, màu đỏ làm trong lòng Thịnh Thế cảm thấy hốt hoảng không sao giải thích được.
Không biết vì sao, anh cảm thấy nhân viên phụ trách đang thao thao bất tuyệt kia đặc biệt phiền chán, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không lên tiếng, chịu đựng tính khí đến khi nghe xong, mặc dù anh biết sau đó mọi người đều đang chờ anh lựa chọn, nhưng anh vốn không biết rốt cuộc tất cả mọi người nói cái gì, nên chỉ qua loa đứng lên, bỏ lại vài câu ít ởi, hôm khác rồi nói sau, cũng không chú ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dẫn đầu ra khỏi phòng họp.
Thịnh Thế tự mình quay trở lại phòng làm việc, bên tai đã yên tĩnh nhưng cảm thấy trong lòng càng không được bình tĩnh.
Dưới cơn tức giận, anh đã trừng phạt Cố Lan San.
Anh đặc biệt trừng phạt là chuyện đương nhiên.
Chính là theo lẽ thường anh cắn răng nói, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, có cái gì ghê gớm đâu, Hàn Thành Trì lại gọi điện thoại tới cho anh, cậu ta nói là cậu ta cưỡng hôn cô.