Cho nên khi bà Cố khóc lóc gào thét lấy cái chết ép cô ta không ly hôn với Lộ Nhất Phàm, Cố Ân Ân vẫn một lòng làm theo ý mình, ngày 27 tháng này cùng Lộ Nhất Phàm đi tới cục dân chính đổi sổ hồng thành sổ màu xanh biếc.
Cố Ân Ân và Lộ Nhất Phàm hẹn gặp nhau lúc ba giờ chiều ở cục dân chính.
Lúc một mình Lộ Nhất Phàm lái chiếc xe thể thao Maserati phong cách đẹp đẽ đỗ trước cửa cục dân chính, khiến không ít người nhìn chăm chú.
Cố Ân Ân vẫn theo thói quen lái chiếc xe Ferrari, xuống xe cầm túi xách đi tới vừa đúng lúc Lộ Nhất Phàm đẩy cửa xe bước xuống. Xuyên thấu qua cửa kính xe, Cố Ân Ân trong thấy rõ ràng có một cô gái xinh đẹp còn nhỏ tuổi ngồi bên trong.
Sắc mặt Cố Ân Ân không thay đổi gì mấy, dường như cô ta cảm thấy bắt gặp hình ảnh như vậy đã mất cảm giác. Cô ta lẳng lặng chờ Lộ Nhất Phàm tới gần mình, sau đó không đợi Lộ Nhất Phàm mở miệng nói chuyện liền xoay người trước, đi vào phía trong cục dân chính.
Thủ tục tiến hành ly hôn cũng không phức tập, nhân viên công tác hỏi câu hỏi tượng trưng về tình huống của Cố Ân Ân và Lộ Nhất Phàm. Thấy dường như hai người không có hi vọng khuyên giải, hoặc nói đúng hơn là thấy bọn họ không sợ chuyện ly hôn, cho nên nhanh chóng cầm con dấu “Bộp bộp” hai lần đóng xuống.
Giấy chứng nhận ly hôn chia làm hai bản, Cố Ân Ân và Lộ Nhất Phàm mỗi người cầm một bản, tượng trưng cho cuộc hôn nhân của bọn họ trải qua không tới tám tháng, đã hoàn toàn tuyên bố kết thúc.
Cố Ân Ân nhìn giấy chứng nhận ly hôn ánh mắt dao động di chuyển, cô ta đứng lên nhưng không nói với Lộ Nhất Phàm một câu, cất giấy chứng nhận ly hôn của mình nhét vào trong túi xách xoay người rời đi.
Đương nhiên Lộ Nhất Phàm cũng không có ý tứ muốn nói chuyện với Cố Ân Ân, anh ta bước dài hơn cả Cố Ân Ân, giống như làn gió xẹt qua bên người Cố Ân Ân mở cửa xe Maserati ngồi vào.
Cửa sổ xe hạ xuống.
Cố Ân Ân có thể thấy Lộ Nhất Phàm đưa giấy chứng nhận ly hôn màu xanh kia cho cô gái nhỏ ngồi bên trong, cô gái nhỏ cầm cười thật hạnh phúc nghiêng đầu hung hăng hôn lên gò má Lộ Nhất Phàm hai cái.
Cô Ân Ân thấy một màn như vậy cảm thấy đặc biệt chói mắt, cô ta bước nhanh lên chiếc Ferrari mà dùng thẻ của Lộ Nhất Phàm để mua.
Cố Ân Ân ngồi trên xe Ferrari nhắm mắt lại, hung hăng hít thở hai cái, lúc này mới đạp chân ga lái xe rời đi.
Cố Ân Ân ly hôn, điện thoại di động của cô ta bị bà Cố gọi muốn bể cô ta cũng không muốn nghe máy, cũng không biết mình nên đi chỗ nào liền chạy lang thang trên đường cái. Đợi đến lúc cô ta lái xe tới tiệm thuốc tây, Cố Ân Ân như nhớ ra chuyện gì đó vội vã dừng hẳn xe vào tiệm thuốc.
Cố Ân Ân nhăn nhăn nhó nhó trong chốc lát mới lên tiếng nói: “Tôi muốn mua que thử hai.”
Vẻ mặt nhân viên bán hàng trong tiệm thuốc cũng rất bình tĩnh, tựa như đó là chuyện bình thường, động tác nhanh nhẹn cầm hộp que thử thai đưa cho Cố Ân Ân và nói giá cả.
Cố Ân Ân trả tiền cầm hộp que thử thai trở về nhà họ Cố.
Bà Cố đợi cô ta trong phòng khách, nhìn thấy cô ta trở về liền lập tức chạy ra đón, nhưng Cố Ân Ân lại cảm thấy rất mệt mỏi không muốn để ý mà đi lên lầu luôn. Lúc đi vào toilet, thuận tay cầm hộp que thử thai vào.
Đứng bên cạnh bồn cầu, Cố Ân Ân thử rất nhiều que thử thai.
Mỗi một chiếc đều hiện kết quả giống nhau như đúc.
Dương tính, dương tính, dương tính, dương tính….
Cô ta có thai.
Ba của đứa bé là Hàn Thành Trì.