Cố Lan San đặt khăn ướt lên trán bà Hàn, dùng điện thoại di động tìm số gọi đến phòng khám gần đây nhất, nhân viên phòng khám hỏi cô địa chỉ, Cố Lan San nhất thời không nhớ được nên đi ra khỏi phòng đến trước mặt người phụ nữ đang giặt quần áo, lễ phép hỏi, người phụ nữ cười ngẩng đầu lên nói địa chỉ cho Cố Lan San, Cố Lan San nói lại cho phòng khám rồi cúp máy.
Cố Lan San cười với người phụ nữ đang giặt quần áo: “Cám ơn cô.”
“Không có gì, người sống trong nhà kia bị bệnh à?”
“Vâng.” Cố Lan San gật đầu, không biết phải nói thêm gì.
Nhưng người phụ nữ kia lại nói thêm: “Hình như bà ấy bị bệnh lâu rồi, ở trong sân vẫn thường nghe bà ấy ho khan lúc giặt quần áo hay nấu cơm, con trai bà ấy cũng rất bận, đi sớm về trễ, đến bây giờ vẫn chưa biết bà ấy bị bệnh. Bà ấy cũng thật đáng thương, lúc trước chồng phạm pháp bị bắn chết, sau đó con trai lại xảy ra tai nạn giao thông, mỗi ngày bà ấy phải đi một quãng đường thật xa để vào trong bệnh viện chăm sóc, mà tôi còn thấy bà ấy khóc khi bán vòng tay ngọc Phỉ Thúy trên cổ tay của bà ấy đi, nói là bán lấy tiền chữa bệnh cho con trai. Là cha mẹ ai cũng đều như vậy, một lòng một dạ suy nghĩ cho con cái của mình, chính mình bị bệnh lâu như vậy cũng không nỡ bỏ tiền đi bệnh viện khám.”
Tóc của người phụ nữ hơi dài, tùy ý buột lại, có sợi tóc rơi xuống, cô ta giơ tay vén lên, ngẩng đầu nhìn Cố Lan San cười híp mắt hỏi: “Cháu là bạn gái của con trai bà ấy sao?”
Cố Lan San lắc đầu, lúng túng mở miệng: “Không phải, trước kia bác Hàn đối với cháu rất tốt.”
“Thì ra là vậy......” Trong giọng nói của người phụ nữ giặt quần áo có chút tiếc nuối: “Con trai của bà ấy đẹp trai như vậy, hai người đứng chung một chỗ, thật sự là kim đồng ngọc nữ.”
Cố Lan San kéo môi không nói.
Đúng lúc điện thoại di động đổ chuông, là bác sĩ gọi tới nói không tìm được nhà, Cố Lan San vội vàng đi ra ngoài đón bác sĩ vào.
Sau khi kiểm tra Cố Lan San mới biết, bà Hàn bị viêm phổi do để lâu ngày nên mới bị sốt cao liên tục, bác sĩ dặn dò một số việc cần lưu ý, tiêm cho bà Hàn một mũi, kê một đơn thuốc xong còn dặn dò thêm là tốt nhất nên đưa bà Hàn đến bệnh viện truyền nước biển mấy ngày, dù sao thì viêm phổi nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cũng rất nguy hiểm.
Cố Lan San trả tiền, đưa bác sĩ ra ngoài xong thì trở vào trong nhà lấy trái cây mình mua mang đi rửa rồi cắt thành miếng nhỏ đặt lên trên bàn. Ha2ngchi1nhchu?
Bà Hàn được tiêm xong thì ngủ, lúc tỉnh lại đã là năm giờ, thấy Cố Lan San ở bên cạnh thì hơi sửng sốt, vội vàng ngồi dậy, Cố Lan San cầm ly nước tới trước mặt bà Cố nói: “Bác Hàn, bác uống thuốc đi, ngày mai con đi với bác đến bệnh viện truyền nước biển.”
Cố Lan San đưa thuốc cần uống cho bà Hàn, còn nói: “Bác Hàn, con sẽ không nói cho anh Thành Trì biết, bác yên tâm, tiền này con giúp bác ứng trước, đợi sau này anh Thành Trì có tiền, bác trả lại cho con cũng không muộn, con không gấp.”
Sắc mặt bà Hàn rối rắm, từ khi nhà họ Hàn bị sa sút, những người chơi mạt chược chung với bà đều cách xa bà, bà thật không ngờ cuối cùng người giúp bà lúc khó khăn lại là người bà không thân thuộc nhất, Cố Lan San.
Hốc mắt bà Hàn hơi ướt, môi mấp máy nhiều lần nhưng lại nói không ra lời, chỉ lặng lẽ uống thuốc.