Cố Lan San nghe đến đó, hoàn toàn hiểu được rõ ràng mọi việc rồi!
Thì ra là, ngày hôm qua sau khi cô tỉnh lại, không thấy Thịnh Thế ở bệnh viện là vì trở về nhà cũ họ Thịnh nha, sau đó nói cho mọi người trong nhà cũ họ Thịnh là cô mang thai, thuận tiện còn lấy luôn chuyện của Triệu Lỵ ra nói, lấy chuyện cô mang thai gây khó dễ người nhà họ Thịnh, khiến người nào đứng đầu giải quyết chuyện tách cô rời xa Thịnh Thế, thì người đó phải đưa cô trở về lần nữa!
Thịnh Thế đang cho cô mặt mũi để quay về đây mà!
Hơn nữa mặt mũi này cũng thật sự được quay về, nhưng Cố Lan San cũng không dám làm dáng, đây là cha chồng của cô, cô còn muốn gả cho Thịnh Thế, về sau tất cả đều là người một nhà, phải chung sống hòa thuận với nhau, mặc kệ rốt cuộc trước kia đã từng xảy ra chuyện gì, bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người đều không cần nhắc đến những chuyện không vui trước kia nữa, lần nữa tiến về những ngày mới hạnh phúc.
Huống chi, Thịnh Thế này rõ ràng đã lừa dối tất cả người nhà họ Thịnh.
Cố Lan San vội vàng lắc đầu, nói: “Bác Thịnh, bác đừng nói như vậy, con giận dỗi với Nhị Thập chỉ là đùa giỡn thôi, chứ không thật sự tức giận, hơn nữa chuyện lúc trước, mọi người đều hiểu lầm, bác làm như vậy cũng không sai gì cả, lại nói..., chuyện đã qua, con cũng không còn nhớ nữa, bác có thể coi con là con dâu, đối với con mà nói, đó là phúc tốt của con.”
Cố Lan San nói lời hiểu chuyện, cũng không dám lộ ra chút tin tức Thịnh Thế lừa cả nhà bọn họ.
Thủ trưởng Thịnh nghe đến mấy câu này, có chút không dám tin: “Con thật sự không tức giận?”
“Con thật sự không tức giận.”
“Vậy xưng hô đó có phải con nên đổi lại rồi không?”
“......” Cố Lan San lặng yên một chút, thì ra là nguyên nhân này à, cô liền vội vàng mở miệng, gọi một tiếng: “Ba.”
Lúc này, Thủ trưởng Thịnh mới yên lòng lại, trên mặt mang vẻ nhẹ nhõm, nhớ tới những lời dặn dò của bà xã, chỉ vào một bàn thuốc bổ nói: “Mỗi ngày con đều phải ăn những loại đó, ăn hết rồi, A Lạc sẽ mua cái mới đưa đến cho con.”
“Cám ơn, ba.”
...
...
Thịnh Thế đứng ở ngoài cửa, nghe lén được những lời này, trên mặt treo đầy nụ cười, anh từ từ đứng thẳng người, đáy lòng nghĩ tới, anh thật đúng là đã cho Cố Lan San mặt mũi, mặc kệ lúc Cố Lan San đã rời khỏi nhà họ Thịnh như thế nào, anh đã từng nói, cô đi, anh không tiễn cô, cô về, bất kể có có bao nhiêu sóng gió anh cũng sẽ đi đón cô.
Bây giờ cô muốn trở về nhà họ Thịnh, vậy thì anh nhất định phải để cho cô vui vẻ, thoải mái mà về.
...
...
Sau đó, thủ trưởng Thịnh và Cố Lan San lại hàn huyên một số chuyện, lúc này Cố Lan San lúc này mới phát hiện ra, một người cha chồng như ông, thật ra thì cũng không phải là một người nghiêm nghị như vậy, lúc nói chuyện vẫn rất có cảm giác dí dỏm ngầm, hơn nữa cũng là người rất biết săn sóc, trong lúc nói chuyện với cô, còn đặc biệt quan tâm đứng lên, rót cho cô một ly nước.