Cố Lan San ném khí thế mười phần, Thịnh Thế sững sờ, sau đó cũng biết Cố Lan San mất hứng, ngay sau đó anh liền nhớ lại rốt cuộc lời nói của mình nói ra không có đầu óc đến nhường nào!
Hiện tại, Cố Lan San và anh là vợ chồng, nhưng qua một trận ly hôn, nếu như anh kết hôn cùng người khác, cô thật là tiểu tam rồi!
Anh lại vẫn có thể nói ra những lời như thế!
Anh phải suy nghĩ kỹ rồi mới nói chứ!
Anh thật sự không cố ý, chỉ là lỡ miệng, lời kia liền bật thốt lên.
Thịnh Thế liền vội vàng cởi áo khoác, tây trang trên người ra, đổi mới rồi, sau đó vừa cởi quần, vừa đi đến bên cạnh Cố Lan San, liền bắt đầu kiểm điểm mình.
“Sở Sở, em đừng suy nghĩ nhiều. Là anh nói sai, anh vì quá thích em đó, thấy được Sở Bằng đối xử tình cảm thái quá với em, anh cũng ghen nha. Lời anh vừa nói ra đúng là lời nói bậy bạ, anh không có ý gì khác, không hề có một chút nào. Chỉ là anh sợ Sở Bằng mưu đồ bất chính với em, anh thấy ông ta đặc biệt không vừa mắt. Về sau cách xa ông ta một chút, có biết hay không, cách xa một chút nữa càng tốt, anh bảo đảm anh sẽ không nói bậy nói bạ.”
Thịnh Thế vừa đổi quần tây, vừa thận trọng quan sát sắc mặt Cố Lan San, thấy trên mặt cô không có biến hóa quá lớn, Thịnh Thế liền dừng lại một chút, sau đó nổi lên một chút tình cảm, tiếp tục mở miệng, nói:
“Sở Sở, em tương đối đơn thuần. Em sẽ không biết, đàn ông đối với phụ nữ đều là có toan tính. Anh chỉ sợ em bị uất ức, anh thừa nhận lời kia, ta nói rất ngu ngốc. Em đánh anh, mắng anh, đều được hết, anh không tức giận, chúng ta vì người đàn ông khốn kiếp như thế mà tức giận thật không đáng......”
Cố Lan San nghe đến đó, trên mặt thần thái chuyển tốt ngay nháy mắt, cô phốc hạ xuống, liền bật cười.
Thịnh Thế thấy cô cười, vẻ mặt mới thả lỏng xuống, vội vàng cài chắc đai lưng, đi tới bên cạnh Cố Lan San, ôm chặt hông cô, từ từ cắn cắn vành tai cô, thuận đường tham lam liếm liếm cô ấy như liếm một miếng thịt non nhỏ.
Cố Lan San cảm thấy có một cảm giác kích thích không biết miêu tả từ đâu, từ bên tai của cô truyền khắp toàn thân, chân lập tức liền mềm nhũn ra, cả người liền ngồi phịch trong ngực Thịnh Thế, Thịnh Thế từ từ hôn dọc theo vành tai cô, cắn nhẹ, lưu lại từng mảnh từng mảnh dấu vết ướt nhẹp trên chiếc cổ trắng nõn mềm mại của cô.
Thịnh Thế thuận đường liền thân hôn lên môi cô, trằn trọc lặp lại, không ngừng tham lam mút thỏa thích, giống như là muốn nuốt toàn bộ hô hấp của cô gái vào bụng mình, tay của anh cách quần áo từ từ dao động trên người cô.
Cố Lan San dần dần như bị lạc trong ngực Thịnh Thế, nghiêng đầu, mặc cho anh gặm cắn xương quai xanh của mình, tiếng rên rỉ nhàn nhạt nho nhỏ phát ra rải rác.
Thịnh Thế lưu lại từng dấu vết màu hồng trên xương quai xanh của cô, sau đó lại thân hôn lên xương quai xanh, cằm, môi, nàng, cuối cùng liền hôn nhẹ lên mắt cô Lông mi cô thật dài giống như cánh buớm nhẹ nhàng chớp động, anh nhìn đến mức trong lòng mềm nhũn, liền nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt mê ly của cô, chưa từ bỏ ý định lại mở miệng hỏi:
“Sở Sở, một lát nữa em hãy nói với Sở Bằng thế này, đa tạ đề nghị của ông ta, em sẽ suy nghĩ thật kĩ. Mà ông ta đề nghị gì và thái độ ra sao?”