Thịnh Thế thấy trong lòng bàn tay cô rỉ ra ít máu, tình hình không đặc biệt nghiêm trọng anh mới yên lòng, đôi mắt tỉ mỉ cẩn thận quan sát khuôn mặt cô, giống như muốn tìm chút gì không bình thường lộ ra ngoài.
Cố Lan San nở nụ cười với Thịnh Thế, lướt qua vai anh nói: “Nhị Thập, em mệt quá.”
“Anh đưa em về nhà.” Thịnh Thế lấy lại tinh thần kéo cổ tay cô đi tới trước xe mở cửa ra nhìn cô đi lên mới đóng cửa lại.
Lúc Thịnh Thế lên xe Cố Lan San đã thắt đai an toàn xong, đầu nghiêng dựa vào ghế xe nhắm mắt lại như đang ngủ thiếp đi.
Thịnh Thế lặng lẽ ngồi vào xe điều chỉnh ghế ngồi, vặn chìa khóa xe xong nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Cố Lan San trong chốc lát. Anh biết cô không ngủ nhưng anh nhìn ra tâm tình cô không được tốt,, ánh mắt anh hơi chớp động cuối cùng chẳng nói gì khởi động xe chạy đi.
Lúc đi được nửa đường Cố Lan San mở mắt ra thấy đang đi vào con đường của tiểu khu nhà mình, cô hơi nhíu mày giọng rất tự nhiên nói: “Nhị Thập, em không cầm theo chìa khóa nhà, qua chỗ anh ở một đêm nhé.”
Tay đang lái xe của Thịnh Thế hơi run rẩy, tay cầm phía dưới bánh lái có chút mất khống chế khiến xe xoay tròn, cũng may anh nhanh chóng kịp phản ứng đạp thắng xe, sau khi xe phát ra tiếng rít chói tai liền vững vàng dừng lại.
Thịnh Thế nghiêng đầu sang liếc nhìn Cố Lan San, sắc mặt Cố Lan San bình tĩnh khiến anh không đoán được trong lòng cô nghĩ cái gì, nhưng vẻ mặt cô thoạt nhìn có chút mệt mỏi, đáy mắt không đè nén được đau khổ và thương xót.
Theo đó đáy lòng anh cũng buồn rầu đau nhói, nhìn cô muốn nói rồi lại thôi, vừa tính mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì, chỉ gật đầu sau đó không nói một lời đạp chân ga khởi động xe.
Thịnh Thế không thể nào dẫn Cố Lan San về nhà cũ họ Thịnh được, nên chỉ có thể đưa cô trở về biệt thự Lâm Phong.
Lúc đến nơi đã là 1h20’ sáng, Thịnh Thế dừng xe trong sân mở cửa xe, lúc dẫn theo Cố Lan San vào nhà đã đánh thức bà quản gia vốn đã ngủ rồi.
Bà quản gia mặc đồ ngủ từ trong phòng ngủ đi ra, thấy Cố Lan San đứng sau lưng Thịnh Thế bà hơi ngạc nhiên, sau đó rất nhanh thu lại dáng vẻ đấy, tự nhiên gọi một câu: “Cô San.”
Cố Lan San mỉm cười chào bà quản gia.
Thịnh Thế đặt chìa khóa xe trên kệ ở cổng vòm, sắc mặt không có gì thay đổi, giọng rất bình tĩnh dặn dò: “Còn dép sạch không?”
Bà quản gia nghe nói vội vàng đi lấy một đôi dép mới tinh tới, lúc này Thịnh Thế đã thay xong dép, nhận lấy đôi dép từ trong tay bà quản gia ngồi xổm xuống đặt ngay ngắn trước chân Cố Lan San, sau đó liền vươn tay cởi giày cao gót của Cố Lan San ra, ngồi chồm hổm trên mặt đất ngẩng đầu cong khóe môi nhìn Cố Lan San hỏi: “Ăn cơm tối chưa? Có muốn bảo người ta làm cho em chút đồ ăn không?”
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế đang cởi giày ra cho mình một lát mới gật đầu, sau đó hạ mí mắt đổi dép