Mục lục
Đoạt Hôn 101 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Bà Thịnh yên lòng, “Ừ” một tiếng, không nói nữa

Chắc là lên giường rồi.

Thịnh Thế tiếp tục động tác vừa rồi của mình

Cố Lan San biết bà Thịnh không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm thấy hơi mất mặt. Bây giờ Thịnh Thế và mẹ anh cũng đã tỉnh, không biết lúc nào thì bọn họ mới có thể ngủ, cô đi ra ngoài thế nào đây. Nếu như đến ban ngày, sợ rằng cô càng không thể đi ra ngoài.

Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, trong mắt đầy ý hỏi.

Thịnh Thế hiểu ý tứ của Cố Lan San, nắm tay của cô, cũng không dừng lại động tác của mình, dùng khẩu hình, từ từ nói: “Không sao, sau đó anh sẽ nghĩ biện pháp cho em, để em đi ra ngoài.”

Cố Lan San gật đầu một cái, vừa định mở miệng, ngoài cửa lại truyền tới tiếng nói của bà Thịnh mà bọn họ đã cho là lên giường đi ngủ: “Nhị Thập, lúc nào thì con xong? Mẹ muốn đi nhà vệ sinh.”

“Còn phải đợi một lúc nữa”

“Con nhanh lên một chút.”

“Ưmh......” Thịnh Thế đảo mắt, vừa giải quyết vấn đề sinh lý của mình, vừa nói với bà Thịnh ở bên ngoài, một câu hai nghĩa: “Có lẽ con sẽ còn lâu hơn nữa, cái đó ngắn như vậy...... Mẹ đi mượn tạm nhà vệ sinh của y tá đi, thuận tiện mang giấy vệ sinh tới, toilet hết giấy vệ sinh rồi.”

“Bên ngoài còn này, con mở cửa ra một chút, mẹ đưa cho con.”

“Mẹ, trọng điểm không phải là con muốn mẹ mang giấy, con lo lắng cho mẹ nín nhịn hãi thân, mẹ chưa nghe nói, nghẹn đi tiểu không tốt với thân thể sao? Dễ bị bệnh gì ấy...... Giống như là bệnh ung thư...... Ư...... Đúng, là nhiễm trùng đường tiểu.”

“Lại nói bậy!”

“Mẹ, là thật, con......” Thịnh Thế thoải mái thấp giọng hừ một tiếng, giọng nói hơi run, anh vội vã ngừng lại, chờ đợi thoải mái của mình qua đi, mới trợn tròn mắt nói bậy nói bạ: “Con hơi đói bụng, thuận tiện thì mẹ lấy giúp con ít đồ ăn rồi.”

“Được rồi.” Lúc này bà Thịnh mới bị Thịnh Thế hù dọa thật, qua nửa phút, bọn họ liền nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh mở ra.

Cố Lan San nhìn bà Thịnh đi ra ngoài, liền lập tức đẩy Thịnh Thế ra.

Thịnh Thế lại cầm lấy tay cô, sống chết không chịu buông: “Sở Sở, em giúp anh giải quyết xong đã, phòng y tá cách đây rất xa, một lúc nữa mẹ anh mới có thể trở về.”

Cố Lan San sống chết không thuận theo, Thịnh Thế sống chết không thả người, Cố Lan San siết chặt tay anh một cái, Thịnh Thế bị đau, cô liền nhanh chóng rút tay ra, sau đó cũng không đợi thịnh thế có phản ứng, liền nhanh chóng mở cửa phòng vệ sinh, cũng không quay đầu lại, nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.

Thịnh Thế nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, cười nhỏ một tiếng, tâm tình không khỏi vui vẻ. Anh cúi đầu nhìn phần thân thể hào hứng bừng bừng của mình một chút, từ từ đi đến trước bồn cầu, nâng tay lên, tự mình giải quyết.

...

...

Mấy ngày kế tiếp, ban ngày Thịnh Thế không làm gì, nằm lỳ ở trên giường, nhắn tin cho Cố Lan San một chút, hầu hết thời gian còn lại là nằm ngủ.

Đến buổi tối, Thịnh Thế cực kỳ phấn chấn. Anh thường thường đều giả bộ ngủ trước, đợi đến khi người chăm mình ngủ say, anh liền lặng yên không tiếng động gởi một tin nhắn cho Cố Lan San, không quá nửa giờ, Cố Lan San sẽ xuất hiện ngoài phòng bệnh, sau đó Thịnh Thế sẽ rón rén vén chăn lên, từ trên giường leo xuống, phủ thêm áo khoác, len lén chạy ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK