Nụ cười của cô, mê hoặc ánh mắt của anh, để cho anh có chút xuất thần.
Lực đạo cô vuốt ve khuôn mặt của anh êm ái như vậy, giống như là vuốt ve quà tặng trân quý nhất mà trời cao trao cho mình.
Cô cười sâu hơn, còn chưa mở lời, cổ họng liền bắt đầu chua xót, cô có chút nghẹn ngào mở miệng, nói: “Nhị Thập, anh là chú rễ duy nhất trong lòng em, nhưng mà, Nhị Thập, anh đồng ý với ông nội, chọn một người vợ kết hôn, đừng làm cho ông mang theo tiếc nuối rời đi nha.”
Cơ thể Thịnh Thế đột nhiên run lên, mi tâm tuấn tú liền nhíu lại thật chặt.
Cố Lan San thấy Thịnh Thế như vậy, đáy lòng vặn thắt một cái, cô chậm rãi đưa tay dời đến mi tâm của anh, nhẹ nhàng làm cho mi tâm đang nhíu lại của anh giản ra, “Nhị Thập, đừng khổ sở, em biết như vậy, anh sẽ rất khổ sở, nhưng mà em đồng ý với anh, em sẽ không rời khỏi anh, vĩnh viễn cũng sẽ không. Em biết anh muốn kết hôn với em, anh cảm thấy như vậy rất uất ức cho em, nhưng mà, em càng sợ anh vì em mà ủy khuất mình.”
Cố Lan San nói xong, nước mắt liền không cầm được lại rơi xuống, làm cho hốc mắt của Thịnh Thế cũng đỏ lên, môi của anh mím chặc, tay ôm eo cô run lên.
“Nhị Thập, em biết rõ trong lòng anh muốn nói cái gì, anh không muốn kết hôn với người khác, em biết, nhưng bây giờ tình huống phát triển đến nước này, đều không phải là anh và em nguyện ý, ông nội bởi vì chúng ta càn quấy mới trở thành như vậy, chúng ta nên vì chuyện này mà trả giá thật lớn.”
Cô thương anh như vậy, cô thật sự rất muốn gả cho anh làm vợ.
Làm bà Thịnh cả cuộc đời của anh.
Sau đó dưới sự bảo vệ của luật pháp, làm người phụ nữ hợp pháp của anh, trước tên là họ của anh, nguyện cả đời này, không xa không rời.
Nhưng mà, cô chưa bao giờ biết rằng, một ngày kia, giấc mộng này, lại trở thành hy vọng xa vời.
Có phải, đôi khi, đời người chính là vở kịch như thế hay không?
Một khi đi nhầm, sẽ giống như là ra rẽ sang một lối rẽ thật dài, rất khó trở về con đường bằng phẳng lúc ban đầu?
Nếu năm đó cô không có nhận lầm Hàn Thành Trì, có phải hiện tại cô đã sớm cùng anh có nam có nữ, vui vẻ hạnh phúc an ổn hay không?
Nước mắt của Cố Lan San không ngừng từ khóe mắt cuồn cuộn chảy xuống, cơ thể của cô cũng khẽ run rẩy.
Anh cũng không thể tiếp tục chịu đựng được giơ tay lên, ôm cô vào trong ngực của mình thật chặt, sau đó vùi mặt vào cổ của cô, khóe mắt có giọt nước mắt chảy ra, rơi vào trên da thịt của cô, giọng nói của anh, nghe qua rất khổ sở không chịu nổi như thế: “Sở Sở, anh không muốn kết hôn với người khác, anh chưa bao giờ nghĩ tới muốn kết hôn với người nào khác ngoài Cố Lan San.”
“Sở Sở, em có biết, bây giờ anh hận anh sinh ra ở nhà họ Thịnh cỡ nào hay không.”
“Anh vừa sinh ra, cuộc sống cao hơn người khác một bậc như thế, lúc còn nhỏ anh thật sự vì thế mà từng cảm thấy tự hào, nhưng bây giờ, anh thật sự rất muốn lấy tất cả của anh để đổi lại làm một đứa con trong nhà của một người bình thường.”
“Như vậy, anh có thể cưới người anh muốn cưới, quang minh chánh đại yêu người anh yêu.”
“Bọn họ đều ép buộc anh, buộc anh cưới người khác, nhưng bọn họ có biết, anh cưới người khác, thật ra đối với người đó không công bằng, cả đời của anh sẽ trở thành bi kịch, phá hủy hai người phụ nữ hay không.”