Máy bay bay mất hai giờ, Cố Lan San lại cảm thấy thật sự dài giống như hai năm rồi, rất không dễ dàng mà máy bay hạ cánh xuống đất, Cố Lan San liền nhanh chóng đứng lên, cầm đồ của bản thân rồi vội vội vàng vàng đi xuống máy bay.
Khi Cố Lan San đi ra khỏi sân bay, không cẩn thận đụng vào ai đó, cô nói với người nọ một câu “Thật xin lỗi.” rồi liền đi đến khu chờ xe taxi.
Hàng người có chút dài, Cố Lan San phải đợi 15 phút mới đến lượt mình, cô đi đến cửa xe taxi, vừa mở cửa xe thì mới bỗng phát hiện ra túi tùy thân của mình thế nhưng biến mất rồi.
Cô sờ sờ túi, ngoại trừ điện thoại di động còn chưa khởi động thì mấy thứ khác biến mất rồi.
Cố Lan San ngẩn ngơ đứng ở đó, há hốc mồm, để lại xe taxi cho hành khách tiếp theo, sau đó liền nhanh chóng quay lại sân bay.
Cuối cùng là cô bị làm sao vậy, trong đầu nhớ lại chút gì đó, khi nào thì mình lại vứt túi tùy thân mà không nhớ rõ vậy hả?
Cố Lan San đi tới quầy dịch vụ sân bay, báo tên tuổi của mình cùng thứ mình mất, nhân viên phục vụ ghi lại, cô để lại số điện thoại của mình, bao giờ tìm thấy đồ của cô thì trước tiên hãy gọi điện cho cô.
Cố Lan San nói một tiếng cảm ơn rồi liền chạy ra cửa sân bay, hiện giờ cả người cô không có một xu, mà đi từ chỗ này về thì chỉ sợ là cần người đến đón cô rồi.
Trong đầu cô người hiện lên đầu tiên là Thịnh Thế, cô lấy điện thoại ra, khởi động lại máy, nhìn thấy bên trong có rất nhiều cuộc gọi chưa nghe, đều là của Thịnh Thế, còn có tin nhắn anh gửi tới, nói tìm tên của anh, do dự một chút, sau cùng vẫn nhét di động vào lại trong túi.
Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy không bằng bản thân trực tiếp bắt xe đi đến chỗ Triệu Lỵ hay Diệp Tư, để cho mấy cô ấy trước giúp cô thanh toán tiền xe là được rồi.
Cố Lan San nghĩ tới đây thì liền đi đến chỗ chờ xe taxi.
Khi đi ngang qua mấy chiếc xe đang di chuyển thì Cố Lan san liền bị một chiếc Audi Q7 ngăn lại, cô lui về sau 2 bước, để nhường đường cho chiếc Porsche, nhưng mà Audi Q7 cũng không lái đi mà ngược lại bíp bíp hai tiếng. Cố Lan San nghĩ thầm rằng lái xe này có bệnh không vậy, liền quay đầu, dẫm giày cao gót định rời đi. Ai ngờ trong xe lại truyền đến giọng nói quen thuộc: “Lan San?”
Cố Lan San dừng bước lại, nghi hoặc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy người ngồi bê trong chiếc Audi Q7, cô liền nhíu nhíu mày, phát ra tiếng: “Anh Thành Trì, tại sao anh lại ở đây?”
“Anh đi công tác, vừa mới bay về từ Thượng Hải thì liền gặp được em.” Hàn Thành Trì ngồi trên ghế lái phụ, vẻ mặt tao nhã, giọng nói ấm áp: “Còn em?”
“Em cũng đi công tác, vừa mới về.”
“Định về nhà sao? Em đưa em đoạn đường.” Hàn Thành Trì chuyển ánh mắt cho người bên cạnh, tài xế liền lập tức xuống xe, mở cửa cho Cố Lan San.
Cố Lan San do dự một chút, nghĩ đến hiện tại bản thân không có một xu, liền gật gật đầu, khom người lên xe.
Cố Lan San chỉ nói địa chỉ của mình cho Hàn Thành Trì sau liền ngậm miệng, không nói gì nữa.
Hàn Thành Trì ngồi trên ghế lái phụ, lấy di động, ngón tay không ngừng di chuyển, không biết đang làm gì.
Xe đi một đường vô cùng yên tĩnh đến khu nhà của Cố Lan San, cô đẩy cửa xuống xe, xoay người, vừa định nói một tiếng “Hẹn gặp lại” với Hàn Thành Trì thì liền nhìn thấy anh cũng xuống xe rồi.