Bánh Tây Mễ Lộ kia hương vị là sầu riêng, trong nháy mắt một mùi sầu riêng đặc trưng liền từ trên người Tô Kiều Kiều bay ra, rất nhiều nữ minh tinh đều bịt mũi né tránh.
Trên tóc Tô Kiều Kiều, trên mặt, toàn thân đều dính đầy chất lỏng Tây Mễ Lộ.
Thậm chí tóc của cô ta còn đang chảy nước xuống đất.
Cố Lan San nhìn Tô Kiều Kiều như vậy, nghĩ thầm rằng, cô ta nhất định thảm hơn nhiều so với mình đi, tâm tình nhất thời bắt đầu tốt, vốn định xoay người rời khỏi, nhưng mà nhìn chậu thủy tinh trong tay, nghĩ nghĩ, liền ném về phía Tô Kiều Kiều.
Bên này Tô Kiều Kiều bị hắt còn chưa tỉnh táo, lại thấy chậu thủy tinh bay tới trước mặt, cô ta theo bản năng liền chạy về một bên trốn đi, thế nhưng cô ta đi giày cao gót rất cao, nhất thời cả người không đứng vững, liền ngã sấp trên mặt đất, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật!
Lúc này Cố Lan San mới cảm thấy hoàn toàn hết tức giận, khẽ hừ một tiếng, liền xoay người, dẫm xuống giày cao gót, tao nhã rời đi.
Cố Lan San vẫn như thế!
Có người mắng cô, cô liền cãi lại!
Có người đánh cô, cô liền đánh lại!
Cố Lan San là một người như vậy.
Không phải tính tình cô không tốt, mà là từ nhỏ đến lớn, cô bị người ta xem như món hàng bán lại bán, dần dần học xong cách bảo vệ bản thân.
Bởi vì, Cố Lan San biết, trên thế giới này, nếu như ngay cả chính cô còn không bảo vệ tốt mình, vậy thì thật sự không ai bảo vệ cô rồi!
Người trên thế giới này, bao gồm cả mẹ đẻ cô, cho cô ủy khuất nhiều lắm, cho nên, chính cô không cho phép mình chịu một chút ủy khuất!
Có lẽ cô đánh trả quá mức nóng nảy, làm cho một đám người trong bữa tiệc đều ngây ngốc ngẩn người, không biết làm sao. Cho nên, lúc Cố Lan San rời khỏi bữa tiệc mọi người mới khôi phục tinh thần.
...........
Tô Kiều Kiều bị mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, cô ta cắn chặt răng, suýt nữa bắt đầu khóc, cuối cùng vẫn cố nén, được người đỡ rời khỏi đưa đi phòng nghỉ Câu Lạc Bộ.
Tô Kiều Kiều cởi quần áo bẩn, nhốt mình ở trong phòng tắm, khoảng một giờ tắm cả người, vẫn cảm thấy có hương vị sầu riêng ở trên người cô ta.
Cuối cùng cô ta tìm nước hoa, xịt lên toàn thân, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Tô Kiều Kiều luôn luôn được người ta nịnh bợ, hiện tại xảy ra chuyện xấu như vậy, cô ta tự nhiên không có khả năng quay lại bữa tiệc, một người ở trong phòng, đáy lòng tất nhiên vừa tức giận lại vừa ủy khuất.
Phụ nữ, đều là như thế, lúc cảm thấy mình đặc biệt ủy khuất, liền muốn tìm kiếm chỗ dựa, tìm kiếm an ủi.
Mà người Tô Kiều Kiều muốn “ Chỗ dựa “ và “ An ủi” đó là Thịnh Thế.
Cô ta gọi bảy cuộc điện thoại cho người cô ta cho là “ Chỗ dựa” và “An ủi”, “Chỗ dựa” và “ An ủi” mới bắt điện thoại.
Giọng nói ủy khuất đáng thương của Tô Kiều Kiều lập tức nói: “Thịnh Ca, hôm nay em bị người bắt nạt muốn chết...”
Thật ra Thịnh Thế bởi vì chuyện Hàn Thành Trì muốn trở về tâm tình đang có chút không vui, căn bản không muốn nghe điện thoại. Chỉ là vừa mới không cẩn thận bấm sai rồi, liền bấm núi nghe, nghe được Tô Kiều Kiều nói, vẻ mặt cũng không thay đổi, giọng nói thản nhiên vẫn độc ác như cũ nói: “Có công sức gọi điện thoại nhiều như vậy, chứng tỏ bị bắt nạt còn chưa đủ thảm!”