Lúc này Thịnh Thế mới lập tức né thân tránh ra, lấy điếu thuốc trong miệng ấn vào trong cái gạt tàn thuốc kế bên, nhìn lỗ thủng trên caravat của Hàn Thành Trì, mặt tiếc nuối, nhưng trong lòng không có một chút xấu hổ nào nói xin lỗi với Hàn Thành Trì: "Thành trì, chuyện này. . . . . . Chuyện này thật là xin lỗi. . . . . . Tôi cũng không biết nên nói cái gì cho phải. . . . . ."
Hàn Thành Trì chỉ nghĩ Thịnh Thế thật sự không cẩn thận, anh cho rằng đây là quà Cố Ân Ân mua tặng sinh nhật mình, cho nên mấy ngày nay cố ý đeo, bây giờ bị Thịnh Thế đốt một cái lỗ như vậy.
Anh quả thật đã quên, Thịnh Thế - thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) này quần áo đến tay cơm tới há mồm, làm sao có thể làm những chuyện này?
Trong lòng Hàn Thành Trì không khỏi có bao nhiêu hối hận vì vừa rồi lúc Thịnh Thế giúp mình lau caravat, làm sao lại không có chút ý chí kiên định, đẩy anh ta ra.
Quà sinh nhật đã bị hủy, trong lòng Hàn Thành Trì vô cùng rối rắm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt giống như vô cùng có lỗi của Thịnh Thế, chỉ có thể giả vờ không sao cả, nhếch môi, nói: "Nhị Thập. . . . . . Không sao đâu."
"Chỉ là cũng may, cậu không bị phỏng." Vẻ mặt Thịnh Thế vẫn ảo não, "Cái caravat này của cậu khẳng định không thể đeo được nữa rồi, bằng không như vậy, bây giờ tôi gọi điện thoại, bảo thư ký của tôi chọn mấy cái caravat mới đưa tới cho cậu?"
Hàn Thành Trì kéo caravat trên cổ mình xuống, vội vàng ngăn cản nói: "Nhị Thập, không cần, caravat trong nhà còn nhiều mà, buổi chiều tôi không có việc gì, cũng không cần đi chỗ quan trọng nào, không cần đeo, cho nên không cần phiền toái như vậy."
Vẻ mặt Thịnh Thế nghiêm túc nhìn Hàn Thành Trì, giọng nói cũng có chút nghiêm túc: "Thành Trì, không phiền toái chút nào."
Sau đó, móc điện thoại di động trong túi ra gọi, sai người đến cửa hàng nổi tiếng ở "Mười Dặm Thịnh Thế" cầm mấy cái caravat đưa đến Bách Phủ Yến.
Caravat rất nhanh đã được thư ký đưa tới, ước chừng có đến mười sợi, Thịnh Thế sai thư ký bày ra một dãy ở trước mặt của Hàn Thành Trì, "Thành Trì, đừng khách khí, thích cái nào thì chọn cái nấy, nếu đều thích, tôi cho người đưa đến nhà họ Hàn, đừng ngại."
". . . . . ." Hàn Thành Trì im lặng một chút, nói: "Nhị Thập, tôi cũng không sao đâu mà."
Thịnh Thế biết rất rõ Hàn Thành Trì nói không sao chính là chỉ không cần caravat, nhưng anh cố tình xuyên tạc ý trong lời nói của Hàn Thành Trì, vẻ mặt tươi cười nhìn Hàn Thành Trì, rất có phong độ nói: "Cậu đã nói không sao, vậy thì chọn nhanh đi."
Nói xong, Thịnh Thế suy nghĩ một chút, lại mím môi, nở nụ cười trong trẻo, vô cùng thành khẩn nhìn về phía Hàn Thành Trì bổ sung thêm một câu: "Không sao, từ từ chọn, tôi chờ cậu."
Hàn Thành Trì thật sự không muốn Thịnh Thế trả lại caravat cho mình, anh cũng thật không thiếu một sợi caravat này, chỉ là caravat này do Cố Ân Ân tặng nên anh rất thích nhưng bị Thịnh Thế làm cháy nên anh có chút đau lòng mà thôi, chỉ có điều cho dù anh thông minh, cũng không nghĩ ra caravat của mình sẽ bị phá hỏng là do Thịnh Thế cố ý làm, thậm chí đến cuối cùng, vẫn còn nghĩ Thịnh Thế đang bồi thường, mà vụng về chọn lựa một cái caravat mới.
Thịnh Thế bảo thư ký đeo caravat mới cho Hàn Thành Trì, xem xét cẩn thận một lần, sau đó cười cười, vẻ mặt nghiêm trang nhìn Hàn Thành Trì nói một câu: "Thành Trì, cậu đeo cái caravat này thuận mắt hơn cái caravat kia."