Cố Lan San cầm lấy tấm mền, cau mày, nhìn xung quanh một lát.
Cô ngồi ở ghế dọc theo lối đi, người đàn ông ngồi ở giữa vừa đi toilet, phía trong còn có một anh chàng trẻ tuổi. Thấy vẻ nghi hoặc trên mặt cô, anh ta cười cười rồi giải đáp, “Cô à, mền đó là do Đổng sự trưởng của chúng tôi bảo người ta mang tới.”
Đổng sự trưởng?
Người vừa rồi là Đổng sự trưởng sao?
Nhưng mà lại ngồi ở khoang máy bay Phổ thông?
"Cô à, số cô may mắn lắm đó. Hôm nay, Đổng sự trưởng của chúng có cuộc gọp đột xuất ở Hàng Châu, không đặt kịp vé ở khoang Hạng nhất và Hạng thương gia, cho nên đành phải ngồi ở khoang Phổ thông. Không ngờ là cô đây vừa gặp đã được ông ấy chiếu cố rồi.”
Cố Lan San càng nghe càng nhăn mặt, lời ấy lọt vào tai sao mà khó chịu đến thế.
Cái gì gọi là số cô may mắn chứ?
Cố Lan San đảo con ngươi to tròn, không nói gì, ôm mền ngồi xuống, sau đó gấp nó lại. Cô vừa gấp xong, người đàn ông kia đã đi toilet ra, đứng ở lối đi nhìn cô, vẻ mặt hào hoa phong nhã, chờ cô đứng lên để mình bước vào ghế ngồi.
Cố Lan San vẫn ngồi yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, phát hiện ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm mình kèm theo nụ cười yếu ớt. Tuy rằng nụ cười ấy có vẻ vô hại, thậm chí còn rất hiền hòa từ một người chú lớn tuổi, chỉ tiếc rơi vào mắt cô lại trở thành ý nghĩa khác. Cô cảm thấy ông ta có ý đồ với mình.
"Thưa ngài, mời ngài ngồi xuống, máy bay sắp hạ cánh rồi ạ.”
Không đợi tiếp viên hàng không nhắc nhở, Cố Lan San lúc này mới đứng lên để người đàn ông kia bước vào chỗ ngồi.
Người đàn ông ngồi xuống cạnh cô, thuận tiện nghiêng đầu nhìn cô một cái. Đúng lúc Cố Lan San cũng quay sang nhìn ông ta, ông ta liền nở một nụ cười tươi tắn với cô, không chút kiêng dè. Gương mặt Cố Lan San lập tức trở nên lạnh lẽo, cô quay đầu nhìn về phía trước, chẳng thèm liếc ông ta lấy một lần, sau đó ném cái mền vào người ông ta, lạnh lùng nói, “Cảm ơn ông!”
Người đàn ông kia cũng không tức giận trước sự thay đổi thái độ đột ngột của Cố Lan San. Trái lại, ông ta còn cười, nói, “Không có gì. Cô gái nhỏ cần phải học cách tự chăm sóc bản thân mình khi ra ngoài mà không có người thân bên cạnh, không khí trong máy bay rất lạnh, rất dễ bị cảm.”
Cố Lan San chỉ cười nhẹ một cái, không có phản ứng gì với lời của người đàn ông. Ông ta nghiêng đầu, tiếp tục đánh giá cô.
Máy bay từ từ hạ xuống, tiếp sát mặt đất. Đợi đến khi máy bay dừng lại, Cố Lan San mới đứng lên, cầm túi xách của mình, không hề quay đầu lại nhìn một ai, một đường bước ra khỏi máy bay.