Đêm giao thừa.
Vì bệnh tình của ông cụ Thịnh thế đã ổn định, nên trở về nhà cũ.
Nhà họ Thịnh vẫn rất giữ phương thức mừng năm mới truyền thống, dán câu đối tết, ăn cơm đêm giao thừa, xem dạ hội liên hoan tết.
Nhà họ Thịnh nhiều người, làm chuyện gì thời gian cũng có vẻ kéo dài.
Mà lúc này đây, hết năm mọi người đều ở đây làm lễ mừng năm mới, một nhà đoàn tụ.
Duy chỉ có Cố Lan San là cô đơn một mình, thật ra thì, Thịnh Thế có nói để cho cô đến Ngự Thự Lâm Phong ở, nhưng bởi vì là lễ mừng năm mới, người giúp việc cũng đều trở về nhà, duy chỉ có bà quản gia là người nhà ở đây, Cố Lan San muốn cho người một nhà bọn họ có cơ hội đoàn tụ, cô nhớ lại chính mình ở đây, thì bọn họ đều sẽ nghĩ mọi biện pháp chăm sóc mình, cho nên, cô trở về căn phòng mình thuê.
Thịnh Thế không phải là đứa con bất hiếu, nhưng anh không yên lòng với Cố Lan San, cho nên bữa cơm tất niên đó, anh đến trễ nhất, nhưng lại nán lại có nửa giờ, mông đã không ngồi yên, trong lòng anh nóng như lửa đốt muốn đến với Cố Lan San.
Chẳng qua, đầu óc Thịnh Thế luôn xoay chuyển tương đối nhanh, rất nhanh anh đã nghĩ đến Triệu Lỵ, nghĩ đến cô ấy sẽ là một trợ thủ đắc lực, nếu làm đám cưới giả với cô ấy, thời khắc mấu chốt, thì cô ấy có thể giúp anh một chút, lập tức, anh liền lặng yên không tiếng động gởi cho Triệu Lỵ một tin nhắn, sau khoảng mười phút, cả nhà họ Thịnh vây quanh bàn ăn, thì Thịnh Thế nhận được điện thoại Triệu Lỵ gọi tới, sau đó giọng nói anh cố ý nâng cao lên đến hai đề xi ben gọi một tiếng Triệu Lỵ, tiếp theo, giả bộ bộ dáng như thật, ừ ừ hai tiếng, nói một chữ được, sau đó kèm thêm một câu đợi lát nữa gặp, rồi cúp điện thoại.
“Tiểu Lỵ tìm em à?” Vẫn là chị ba tương đối nhiều chuyện hỏi.
“Ừ.” Thịnh Thế cắn một miếng sủi cảo, trừng mắt, vừa vặn thấy anh năm ngồi đối diện với mình, ý xấu liền xoay chuyển “Cô ấy gọi cho em bảo đợi lát nữa em theo cô ấy đi ra ngoài đốt pháo hoa.”
Quả nhiên, chiếc đũa Dương Lan Phong đang giơ lên gắp một miếng sủi cảo, nghe thấy câu nói này, chiếc đũa run lên một cái, miếng sủi cảo liền rơi vào trong chiếc bát chạm trổ hoa văn.
Thịnh Thế thấy vậy thì mở cờ trong bụng, sau đó cố ý nhìn Dương Lan Phong, hỏi: “Anh năm, có muốn đi cùng em hay không?”
Dương Lan Phong nâng mắt, nhìn Thịnh Thế một cái, sao đó lắc đầu, nói: “Không đi.”
“À.” Thịnh Thế đáp lại một tiếng, mặt không hề gì buông đũa xuống, sau đó đứng lên, “Em đi đón cô ấy, mọi người từ từ ăn.”
Sau đó, đạp bước, dưới tình huống không hề có ngăn trở, anh đi tìm Cố Lan San.
Thịnh Thế vừa bước chân đi, mẹ Dương Lan Phong, cô hai của Thịnh Thế nhìn Dương Lan Phong nói: “Lan Phong, qua tối nay, con đã ba mươi mốt tuổi rồi, tự con xem mà làm đi.”
Đây là giục cưới một cách trắng trợn.
Dương Lan Phong không nói gì, lại cảm thấy tiếp đó ăn không biết gì là ngon nữa, chẳng qua anh cũng chỉ mới ăn có mười ba miếng sủi cảo, đã buông đũa xuống, đứng lên, tìm một cái cớ, ra khỏi phòng.
Trời bên ngoài lạnh, anh chỉ mặc một thân quân trang mỏng, cũng không cảm thấy lạnh lẽo, bước chân thong thả, đi ra ngoài cửa, nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ đang giơ đèn lồng chạy truy đuổi lẫn nhau, Dương Lan Phong không nhịn được nghĩ đến, mười năm trước, cái người thường đi theo sau Thịnh Thế và Cố Lan San, cô gái nhỏ kém anh sáu tuổi.
…
...
Đêm giao thừa của người khác, cả nhà đều đoàn tụ, mà Cố Lan San chỉ có một mình, ở vùi trong căn phòng trống rỗng, xem phim, ăn mì ăn liền.
Cô ăn mỳ ăn liền, sau khi ăn được một nửa, lại đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Lan San đứng lên, đi mở cửa, thấy mặt người đứng ngoài cửa, kinh ngạc không nhịn được, mở miệng, kêu: