Chỉ thấy trên bầu trời đen kịt cách đó hơn mười dặm, bỗng nhiên xuất hiện một mảnh sương mù quỷ dị màu đỏ thắm, đang bay nhanh về phía này.
Mặc cho mọi người dùng thần thức hay là dùng mắt nhìn thì cũng không thể thấy rõ được đồ vật phía bên trong sương mù. Nội tâm Liễu Minh khẽ động, trong miệng khẽ niệm chú, hai mắt liền hiện lên một tầng rung động, rất nhanh hắn liền nhìn rõ đám sương mù màu đỏ này, toàn bộ là một đám quái phong to hơn một xích, dáng người khô quắt, phần đuôi có một cái xương gai trắng hếu, làm cho người ta không rét mà run.
Quái phong: ong.
“Quỷ phong này hình như có chút quen thuộc…” Liễu Minh đã nhìn thấy rất nhiều loại yêu thú họ ong, nhưng mà khi nhìn thấy loại quỷ phong tràn ngập khí tức âm độc này thì hắn lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, tựa như trước kia hắn đã gặp tại nơi nào đó.
“Đúng rồi, là ở U Minh quỷ địa tại Man Quỷ Tông!” Ánh mắt Liễu Minh sáng lên, đột nhiên nhớ lại.
Khi hắn còn niên thiếu, tại Man Quỷ Tông, Lục Âm tổ sư cũng đã kiến tạo ra một nơi U Minh Quỷ trong lòng đất, có một loại là quỷ phong giống như vậy, ngoại hình so với đám quỷ phong trước mắt này giống nhau như đúc, chỉ là kích thước nhỏ hơn bây giờ mà thôi.
“Đám quỷ phong này phải đến vạn con, chúng ta vẫn nên là tránh đi là hơn, vòng qua bọn chúng.” Đại hán vạm vỡ đội trưởng của tiểu đội thứ mười đề nghị.
Những con quỷ phong này tản mát ra âm khí cũng không yếu, mặc dù mọi người ở đây đều là tu sĩ Chân Đan, Giả Đan, nhưng nếu dây dưa với chúng thì muốn thoát thân cũng không phải nhất thời nửa khắc có thể làm được. Những người còn lại đều gật đầu, độn quang nhanh chóng bay lên phía trên, bay vụt qua bầy ong. Đám quỷ phong giờ phút này cũng đã phát hiện ra bọn người Liễu Minh, đám mây màu đỏ sậm liền phát ra âm thanh vù vù, lao về phía bọn hắn. Bầy quỷ phong này phạm vi bao phủ chừng vài mẫu, nhưng cũng may độn quang của đám người Liễu Minh vượt xa tốc độ di chuyển của bầy ong nên trước khi đám quỷ phong đuổi theo cũng thoát ra được.
“Hây a, cuối cùng cũng thoát được, bầy quỷ phong lớn như vậy đúng là hiếm thấy.” Việt Thích quay đầu nhìn về phía đám quỷ phong sau lưng, mang theo vẻ sợ hãi nói.
Đúng lúc này thì trong bầy quỷ phong đột nhiên bay ra mấy chục con quỷ phong màu hồng, dùng tốc độ vô cùng nhanh chóng đuổi theo đám người Liễu Minh, tốc độ cực nhanh, mấy cái chớp động đã đến sau lưng đám người.
“Cẩn thận, đây là phong tướng trong bầy quỷ phong, mỗi con đều sở hữu thực lực có thể so với tu sĩ Hóa Tinh.” Nam tử họ Mẫn hét lớn, thân hình đột nhiên quay người, trong tay niệm kiếm quyết, kiếm quang màu xám liền đại thịnh.
Một đạo kiếm quang màu xám đột nhiên xuất hiện, lóe lên rồi biến thành một thanh cự kiếm kình thiên, hơn nữa lấy chuôi kiếm làm trung tâm liền nhanh chóng xoay tròn, trong chốc lát liền biến thành một mâm tròn màu xám cực lớn. Mấy chục con quỷ phong vừa nhào tới thì không con nào tránh thoát, đều bị mâm tròn bao phủ vào trong đó. “Xoẹt xoẹt” vài tiếng, thân thể cứng rắn của những con quỷ phong này lại giống như những tờ giấy, bị kiếm quang xoay tròn này quét qua liền nổ tung, tiếp theo vào tiếng trầm đục liên tiếp truyền đến, mấy chục đầu quỷ phong liền bị chém thành mảnh vỡ đầy trời, giống như những chùm pháo hoa nổ tung thành những bụi phấn, biến mất vô tung vô ảnh.
Một màn này lại khiến cho nội tâm của Liễu Minh cũng thầm giật mình. Mặc dù trong nháy mắt hắn cũng có thể giết chết nhiều phong tướng Hóa Tinh kỳ như vậy nhưng cũng không thể nhẹ nhàng trôi chảy như đối phương. Vị tu sĩ họ Mẫn này chỉ có tu vi Chân Đan sơ kỳ nhưng mà Ngự Kiếm Thuật của hắn lại không thể coi thường chút nào.
“Đi mau, nhiều phong tướng bị giết như vậy thì chỉ sợ đã khiến cho phong hậu trong bầy ong kia chú ý.” Mọi người vừa ngây người ra trong chốc lát thì lão giả bích nhãn liền lên tiếng thúc giục.
Lão giả vừa dứt lời thì trong bầy ong phía xa liền truyền ra một tiếng thét bén nhọn. Sắc mặt mọi người đều biến đổi, độn quang liền tăng tốc, chạy nhanh về phía trước. Trọn vẹn một canh giờ, đám người Liễu Minh cuối cùng mới có thể cắt đuôi được đám quỷ phong như giòi trong xương này, bởi vì có chút vội vã nên đã chệch so với phương hướng ban đầu một chút. Mọi người chỉnh đốn lại một chút, sau đó tiếp tục bay về phía thành lũy số mười chín. Trên đường đi, đám người Liễu Minh gặp phải mấy lần tập kích của quỷ vật nữa, hành trình liền bị chậm lại, cuối cùng khi đến được thành lũy số mười chín thì đã chậm mấy canh giờ so với dự kiến.
Thành lũy số mười chín được kiến tạo tại một khu đồi núi, chiếm diện tích chừng bảy tám mẫu, nhưng giờ phút này đã biến thành một mảnh phế tích, đập vào mắt mọi người là một khung cảnh thê lương, càng làm cho người ta sợ hãi chính là trên mặt đất xuyên dọc qua trung tâm của thành lũy là một khe hở lớn dài hơn mười dặm, rộng mấy trượng. Thân hình Liễu Minh đang phiêu phù trên không trung, nhìn tình hình phía dưới thì trong nội tâm thoáng xẹt qua một tia hàn ý. Khe hở trên mặt đất này chính là do thi pháp mà tạo thành, đoán chừng chính là do quân đoàn ác quỷ gây nên, khả năng chính là một kích này đã hoàn toàn phá hư thành lũy này. Trừ thứ đó ra thì âm khí nơi này so với Kim Quang thành còn nồng đậm hơn gấp bội, theo như lời Việt Thích nói thì dù với thần thức cường đại của hắn thì cũng chỉ có thể dò xét phạm vi hơn mười dặm mà thôi. Âm khí phụ cận dường như còn có thể xâm nhập vào xương tủy vậy, hắn liền âm thầm vận chuyển Long Hổ Minh Ngục Công mới có thể xua tan cảm giác khó chịu này.
“Thành lũy số mười chín này hơn trăm năm trước được kiến tạo mà thành, lúc xây dựng đều dùng những tài liệu kiên cố nhất, bây giờ bị phá thành bộ dạng như vậy, xem ra công kích của quân đoàn ác quỷ quả thật là mạnh mẽ, có lẽ không chỉ có một ác quỷ Chân Đan cảnh thống lĩnh.” Đại hán vạm vỡ nhìn vào bên trong phế tích cẩn thận kiểm tra một phen rồi thản nhiên nói.
“Tình hình như thế này thì xem ra toàn bộ đệ tử đóng giữ trong thành đã bị diệt rồi, chỉ sợ đối phương có Thiên Tượng cảnh quỷ soái cũng không chừng.” Bên trong phế tích có thể nhìn thấy từng điểm vết máu, nam tử họ Mẫn thở dài nói.
Quỷ vật tại Ác Quỷ Đạo lấy việc thôn phệ huyết nhục tu sĩ để tăng cường thực lực bản thân, phần lớn tu sĩ bại trận đều bị ăn tươi nuốt sống tại chỗ.
“Hai vị, giờ cũng không phải lúc cảm khái, thượng tầng ra lệnh đến đây là tìm kiếm Tạo Hóa Bát thất lạc và đệ tử may mắn sống sót, việc phía sau xem ra đã không cần nữa rồi, hiện tại ta cũng nên thảo luận một chút việc tìm Tạo Hóa Bát đi.” Lão giả bích nhãn không nhanh không chậm nói.
Đại hán vạm vỡ cùng nam tử họ Mẫn nghe vậy bèn liếc nhau một cái, cả hai đều lộ thần sắc không vui thế nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu, bay trở về không trung.
“Quá trình truyền tống Tạo Hóa Bát gặp phải quấy nhiễu mới dẫn đến vị trí bị sai lệch như hiện tại. Dựa vào phỏng đoán của cấp trên, phạm vi tìm kiếm vẫn nên tập trung trong vòng ngàn dặm của tòa thành trước mắt.” Lão giả mắt xanh nhàn nhạt nói ra.
“Phạm vi này tuy rằng không lớn, thế nhưng âm khí nơi đây vô cùng dày đặc khiến cho thần thức hứng chịu hạn chế quá lớn, cũng may còn có Cảm Ứng Châu mà tông môn ban xuống.” Nam tử họ Mẫn nói xong liền lật tay lấy ra một viên ngọc màu vàng nhạt.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta vẫn nên tiến hành càng sớm càng tốt.” Đại hán vạm vỡ cẩn trọng nêu lên ý kiến của mình.
“Theo ý lão phu, mọi người vẫn nên chia nhau ra tìm kiếm thì tốt hơn.” Lão già kia chợt mở miệng đều xuất.
Đại hán vạm vỡ và nam tử họ Mẫn nghe vậy không khỏi đồng loạt nhướng mày:
“Trác huynh, nơi đây nằm sâu bên trong Ác Quỷ Đạo, tùy thời đều có khả năng xuất hiện quân đoàn Ác Quỷ. Nếu phân tán, ngỗ nhỡ gặp đội trưởng Quỷ vật chẳng phải tình huống sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm hay sao?”
“Vì thế chúng ta mới cần hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng đặng còn phản hồi Kim Quang Thành càng sớm càng tốt.” Lão già mắt xanh bày ra ngữ khí kiên quyết, xem ra không ai có thể khiến lão thay đổi ý định được nữa.
Đám người Liễu Minh bên cạnh sắc mặt đều có chút khó coi, thế nhưng ba vị đội trưởng đang thương thảo với nhau, bọn hắn tự nhiên không có tư cách xen vào. Lúc này, hắn mới liếc nhìn ba người nam tử họ Mẫn sau đó lập tức nhìn sang nơi khác. Bất kể là chia ra hay tập trung một chỗ hành động, hắn đều cảm thấy không có vấn đề gì đáng kể. Với thực lực của hắn hiện nay, lại thêm pháp bảo mạnh mẽ như Sơn Hà Châu, chỉ cần không xui xẻo đụng phải cường giả cấp bậc Thiên Tượng như Quỷ Soái, việc thoát thân là chuyện hoàn toàn nắm chắc. Sau khi tranh luận một phen, ba vị dẫn đội vẫn quyết định tách ra hành động. Mỗi tiểu đội sẽ chịu trách nhiệm thăm dò một khu vực nhất định. Không bao lâu sau, lão già mắt xanh đã lẳng lặng mang theo tiểu đội bốn người phi hành về phía một rặng núi kéo dài nằm sau thành lũy. Sau khi gật đầu từ biệt Liễu Minh, Việt Thích đã không chút chậm trễ theo sát đội trưởng của mình, nhanh chóng biến mất ở phía xa xa.
“Trác lão đầu kia ỷ vào ưu thế linh thể Thông Linh Bích Mục của lão liền muốn tự mình tìm thấy Tạo Hóa Bát để độc chiếm công lao.” Đại hán to cao nhìn theo thân ảnh của lão già mắt xanh ở phía xa xa đồng thời thản nhiên nhận xét một câu.
Nam tử họ Mẫn nghe vậy chỉ cười nhạt, cũng không lên tiếng bình luận gì thêm. Sau khi chắp tay từ biệt vị đồng cấp đang đứng bên cạnh, y liền dẫn theo đám người Liễu Minh tiến bước về phía khu vực đồi núi hoang vu nằm chếch bên trái thành lũy số mười chín. Đại hán vạm vỡ cũng nhanh chóng mang theo tiểu đội của mình tiến đến một rừng cây gần đó.
Sau khi tiến vào khu vực tiểu đội mình chịu trách nhiệm, sáu người Liễu Minh mới lần lượt lấy ra Cảm Ứng Châu, cẩn thận kiểm tra từng cành cây ngọn cỏ xung quanh. Khi họ Liễu rót pháp lực vào bên trong viên châu, kiện linh khí này liền nổi lên một tầng kim quang nhàn nhạt, hơn nữa còn kéo theo một cỗ chấn động vô hình từ từ lan rộng ra mười dặm xung quanh. Phạm vi mà chấn động này rộng hơn không ít so với thần thức của bọn họ. Lúc này, Liễu Minh vừa khống chế cảm ứng của linh khí vừa cúi đầu nhìn xuống dưới chân. Dựa vào địa độ khu vực phụ cần thành lũy số mười chín, nơi đây là một mảnh đồi núi tương đối bằng phẳng, không có nhiều chỗ gập ghềnh khúc khuỷu vì vậy công tác tìm kiếm cũng không gặp quá nhiều trở ngại. Thứ duy nhất khiến bọn họ phải lo lắng chính là các loài quỷ vật cư ngụ nơi đây, ngoài ra còn có quân đoàn Ác Quỷ với hành tung xuất quỷ nhập thần.
Cũng may, vận khí của bọn họ cũng không tệ lắm, tìm kiếm liên tục trong hai canh giờ, cũng có lúc vô tình chạm trán một ít quỷ vật du đãng nhỏ yếu, cả nhóm lập tức liên thủ tiêu diệt kẻ thù tại chỗ vì vậy cũng không phát sinh phiền toái gì lớn. Bất quá trải qua một đoạn thời gian tiếp theo, mọi người đều không khỏi lộ ra vẻ mặt mệt mỏi. Dù sao quá trình thúc giục Cảm Ứng Châu cũng yêu cầu lượng lớn tinh thần lực của người sử dụng, bọn họ mặc dù đều là tu sĩ Giả Đan kỳ nhưng quá trình tìm kiếm kéo dài cũng khiến cả nhóm cảm thấy có chút không chịu đựng nổi.
“Mẫn huynh, không bằng chúng ta dừng lại một lát, sau khi nghỉ ngơi sẽ lại tiếp tục tìm kiếm.” Liễu Minh nhận ra vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt đám người thiếu phụ áo hồng bèn khẽ động thân hình, đề nghị một câu với nam tử họ Mẫn bên cạnh.
Vị đội trưởng của đội bảy nghe vậy bèn nhìn lại sắc mặt những đội viên bên cạnh. Sau khi suy nghĩ một chút, y liền nói lên:
“Mọi người nghỉ ngơi một lát, sau nửa canh giờ lại tiếp tục nhiệm vụ, bất quá phải chú ý an toàn chung quanh.”
Liễu Minh nhẹ gật đầu sau đó vung tay ra hiệu cho bốn người còn lại. Bốn người kia nghe vậy liền đồng loạt triển khai thần thức thăm dò một vòng chung quanh, đến khi không phát hiện điểm gì bất thường mới an tâm ngồi phục xuống đất. Bởi vì thời gian cấp bách, bọn họ không ai bảo ai mà đồng loạt xếp bằng tại chỗ, nhanh chóng lấy ra đan dược khôi phục pháp lực, nhắm mắt luyện hóa, tranh thủ khôi phục pháp lực cùng tinh thần lực vừa tiêu hao.