“Tiền bối muốn xem linh khí ạ? Nếu là như thế, tiểu nhân đây có thể giới thiệu giúp tiền bối. Bản các có đủ mọi loại linh khí, phẩm chất lại cực cao nên chắc chắn sẽ làm người hài lòng.”
“À, thế là loại nào cũng có sao? Vậy là quý các có bán pháp bảo sồ hình?” Nghe được giọng điệu khoe khoang quá lố của tên tiểu nhị, Liễu Minh bình thản hỏi lại.
“Tiền bối thứ tội, là tiểu nhân nói quá lời. Loại pháp bảo mà tiền bối nói, đáng tiếc là bản các không có.” Tiểu nhị nghe thấy Liễu Minh hỏi tức thì ngẩn tò te mất một lúc lâu mới ủ rũ đáp lời.
“Không sao, ngươi đi gọi chưởng quầy ra đây. Ta có việc muốn nói với hắn.” Liễu Minh mỉm cười căn dặn.
“Mời tiền bối theo tiểu nhân lên lầu hai rồi chờ ở đó một lát.” Tên tiểu nhị nhìn thấy vẻ mặt của Liễu Minh không giống đùa giỡn chút nào liền vội vàng nói.
Nói xong, tiểu nhị áo xanh liền dẫn Liễu Minh đi lên lầu hai, bước vào một gian phòng được trang trí tương đối thanh nhã, kế đó dâng một ly Linh trà rồi lập tức xin cáo lui đi mời chưởng quầy.
Liễu Minh nâng chén trà lên nhấp một ngụm, thấy vị trà thanh đạm lại hơi ngòn ngọt, đúng là loại trà cao cấp.
Chỉ một chốc sau đó, một vị nam nhân mặt vuông, tóc mai điểm hoa râm hắng giọng đẩy cửa bước vào, y vừa nhìn thấy Liễu Minh, ánh mắt lập tức hơi đổi rồi ôm quyền nói:
“Tại hạ là Kim Viên, chưởng quầy ở đây. Hoan nghênh đạo hữu đại giá quang lâm bổn điếm, điều này thực khiến kẻ hèn này cảm thấy vinh hạnh.”
“Kim đạo hữu không cần khách khí như thế, tại hạ Diệp Minh.” Liễu Minh nghe thấy giọng điệu lấy lòng khách hàng điêu luyện bực này khiến hắn không khỏi ngẩn ra rồi cũng lập tức đứng lên đáp lễ đồng thời theo phản xạ liền xưng tên giả.
Về phần nam tử mặt vuông kia rõ ràng là một tu sĩ Ngưng Dịch kỳ nhưng dường như là mới tiến giai sơ kỳ được chưa lâu.
“Mời Diệp đạo hữu ngồi”. Nam tử mặt vuông vội vàng mời Liễu Minh ngồi xuống sau đó y cũng ngồi xuống ghế ở phía đối diện.
“Nghe tiểu nhị nói rằng đạo hữu có chuyện muốn bàn bạc với tại ha, không biết đạo hữu có chuyện gì cần tại hạ ra sức?” Nam tử mặt vuông thoạt nhìn cũng là người nhanh nhẹn, mau mắn nên vừa mở miệng là đi thẳng vào vấn đề.
“À, thực ra cũng không có gì lớn, chỉ là trên người tại hạ có một ít đồ không dùng tới nên muốn kiếm chỗ đem bán mà thôi.” Liễu Minh vừa nói vừa vung tay thẩy ra năm cái hộp gỗ ra mặt bàn trước mắt hai người.
“Bán đồ?” Nam tử mặt vuông nghe thế khẽ giật mình rồi lập tức gật đầu.
Những cửa hàng linh khí như Minh Thủy Các đều không chỉ có bán mà đồng thời cũng thu mua các loại vật phẩm khác, ngoài linh khí ra thì các loại tài liệu khác như đan dược, khoáng thạch cũng đều chấp nhận mua vào.
Nam tử mặt vuông lúc này trong lòng có chút thất vọng bởi việc mua đồ thường là do mấy tên quản sự làm, trừ một số loại hàng hóa có giá trị rất lớn mới tới tay hắn nhận làm.
Nhưng mà sau khi Liễu Minh nhẹ nhàng phất tay áo, mở mấy cái hộp gỗ giúp y nhìn rõ mấy thứ trong đó thì mặt mũi y lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chúng.
Các đồ vật trong hộp gỗ gồm có ba món linh khí, còn lại là hai bình bạch ngọc.
Thấy nam tử mặt vuông nhìn chăm chú một lá cờ lớn màu máu bằng ánh mắt nóng bỏng, Liễu Minh mìm cười, nâng chén trà lên uống một ngụm. Đám đồ vật này phần lớn là hắn thu được sau khi tiêu diệt đám người Huyết Đế Tử, một phần nữa có từ khi chém giết Khô Cốt Tăng Nhân lúc trước.
Vì không muốn khiến người khác chú ý nên hơn một năm trở lại đây, hắn đem những vật không dùng đi bán ở những phường thị khác nhau, đám đồ vật đang bày lúc này chính là những thứ cuối cùng.
Cái cờ lớn màu máu này là một kiện linh khí cực phẩm mà Huyết Đế Tử từng dùng qua, phẩm chất hiển nhiên là không thấp.
“Ây chà… Diệp đạo hữu thật sự chắc chắn muốn đem trọng bảo cơ này bán đi?” Nam tử mặt vuông thở phào nhẹ nhõm đồng thời gắng gượng giữ bình tĩnh, dùng ánh mắt kính nể liếc nhìn Liễu Minh rồi hỏi.
“Những lời nhận xét của đạo hữu về phẩm chất những vật này quả không sai, đáng tiếc là chúng không hợp với công pháp của tại hạ, nếu không tại hạ cũng sẽ không đem chúng bán đi đâu.” Liễu Minh cười nhạt trả lời.
“Đã như thế thì tại hạ cũng không nói lời thừa nữa. Chỗ đồ vật này của đạo hữu, bản các sẽ mua, còn về mặt giá tiền…” Nam tử mặt vuông mặc dù một lời đã đáp ứng việc thu mua nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ chần chờ.
“Yên tâm, tại hạ cũng đang có việc gấp cần dùng linh thạch nên về giá cả tất nhiên cũng sẽ dễ bàn thôi.” Liễu Minh lạnh nhạt trả lời.
Nam tử mặt vuông nghe thấy thế thì cực kỳ vui mừng liền cùng Liễu Minh thương thảo một hồi.
Cuối cùng, cây cờ lớn được ngã giá một trăm hai mươi vạn linh thạch, thêm hai kiện thượng phẩm linh khí cùng hai bình ngọc chứa đan dược ma đạo nữa là một trăm chín mươi vạn linh thạch.
Hai người sau đó liền vui vẻ, một tay giao tiền, một tay giao hàng.
Thời gian kế tiếp, nam tử mặt vuông khá nhiệt tình bắt chuyện với Liễu Minh, trong lúc vô tình lại muốn nghe ngóng một chút về thân phận Liễu Minh.
“Kim đạo hữu, không dối gạt người, tại hạ lần này tới thành Chân Nguyên, một mặt là để bán những linh khí này, mặt khác là muốn mua một số vật phẩm hỗ trợ việc tu luyện. Đạo hữu là người quen thuộc địa bàn, không biết có thể cho tại hạ một chút ý kiến không?” Liễu Minh sau khi thuận miệng nói vài câu xã giao khách sáo liền cất lời hỏi lại.
“Việc này tất nhiên là được, chỉ không biết là đạo hữu muốn mua vật gì?” Nam tử nghe vậy liền nghiêm túc đáp lời.
“Mời đạo hữu xem.” Liễu Minh lấy một cái ngọc giản ra đưa tới.
Nam tử mặt vuông hai tay nhận lấy đưa lên trán, hai mắt khép lại, đem thần thức truyền vào ngọc giản.
Một lát sau, nam tử mặt vuông mở hai mắt ra.
“Những vật này… Xem ra Diệp đạo hữu tu vi đã tiến tới Ngưng Dịch kỳ Đại viên mãn, lập tức có thể tiến giai Hóa Tinh, thực sự là điều đáng mừng nha.” Nam tử mặt vuông sau khi cảm ứng được tên những đồ vật viết trong ngọc giản, trên mặt dần hiện vẻ giật mình, cuối cùng hai mắt trợn tròn, thần thái cực kỳ hâm mộ nói.
“Đạo hữu nói đùa rồi. Tiến giai Hóa Tinh kỳ vốn không phải là chuyện dễ dàng gì. Tại hạ cũng chỉ đơn thuần là chuẩn bị trước một chút, còn về việc có thể thành công hay không, đành phải trông vào tạo hóa sắp đặt.” Liễu Minh âm trầm thở dài.
“Thứ mà đạo hữu muốn không cái nào không phải là linh vật thiên địa. Rễ Hỏa Tham Vương, máu ngựa Thông Linh Âm đều là những thứ chỉ có thể cầu chứ mà không thể ngộ, tại hạ tuy ở thành Chân Nguyên cũng đã được mấy chục năm nhưng cũng chưa từng thấy qua lần nào.” Nam tử mặt vuông hơi trầm ngâm rồi gượng cười nói.
Liễu Minh nhướng mày, cảm giác như có chút không được như mong muốn.
Hơn một năm nay, hắn hỏi qua không biết bao nhiêu cửa hàng tại không ít phường thị nhưng đều nhận lấy câu trả lời tương tự.
Việc này cũng khó trách vì những kỳ vật của trời đất như thế hầu hết các tu luyện giả khi có được đều quý chúng như mạng, trừ khi vạn bất đắc dĩ, không thì chắc chắn sẽ không đem ra bán nên muốn bằng cách thông thường mà có được thì gần như là chuyện không thể.
“Nhưng mà Diệp đạo hữu cùng đừng nên nản chí, tại hạ gần đây nghe được một tin tức, có lẽ sẽ có ích cho đạo hữu.” Nam tử mặt vuông đột nhiên thay đổi chủ đề nói chuyện.
“A, không biết là tin gì?” Liễu Minh nghe thế tức thì mắt sáng lên.
“Là như thế này, thành Chân Nguyên vào thời điểm này của năm đều cử hành một loại đại hội đấu giá. Đến thời điểm đại hội sắp kết thúc, những tu sĩ cấp cao sẽ tụ tập ở cùng một chỗ, tùy theo nhu cầu của các vị đạo hữu mà có thể có một ít trân phẩm xuất hiện.” Nam tử mặt vuông chậm rãi giải đáp.
“Ý đạo hữu là?” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, cả người yên lặng, cẩn thận hỏi tiếp.
“May là Diệp đạo hữu tới đúng dịp, theo tại hạ biết, trong những ngày này vừa đúng có một đại hội trao đổi sắp tiến hành, nghe nói sẽ có không ít đồ tốt xuất hiện, có thể vật đạo hữu cần cũng có ở đó.” Nam tử mặt vuông vẫn chậm rãi tiếp lời.
“Chuyện này là thật sao?” Ánh mắt Liễu Minh lại lóe sáng.
“Cái này… Tại hạ cũng chỉ là nghe nói, nhưng mà những đại hội trao đổi trước đều có những vật hiếm đến cực kỳ quý hiếm xuất hiện. Diệp đạo hữu hoàn toàn có thể tới đó thử vận may của mình.” Nam tử mặt vuông hơi chần chừ một chút mới đáp.
Liễu Minh nghe thế, hiển nhiên rất động tâm nhưng mặt lại lộ ra vẻ trầm ngâm.
“Chỉ có điều nếu muốn tham gia đại hội trao đổi này phải có người bản địa đề cử, hơn nữa còn phải xuất ra hàng hóa có giá trị tương ứng mới được. Nếu Diệp đạo hữu muốn tham gia, tại hạ có thể đề cử giúp đạo hữu đấy.” Nam tử mặt vuông trông nét mặt Liễu Minh liền vội vàng bổ sung.
“Thế này đành phải làm phiền Kim đạo hữu rồi, tại hạ nghĩ lại thấy trên người mình cũng vẫn còn một chút của cải.” Liễu Minh vui mừng, chắp tay thi lễ.
Sau khi hai người lại nói chuyện phiếm một chút đồng thời thống nhất ổn thỏa việc gặp nhau sau này, Liễu Minh liền cáo từ rời đi.
Ba ngày sau, theo đúng lời hẹn, Liễu Minh gặp nam tử mặt vuông rồi cùng nhau đi tới đường Chu Tước thuộc thành Chân Nguyên.
Phố Chu Tước vốn là một khu yên tĩnh trong thành Chân Nguyên, bình thường rất ít khi có tu sĩ đến đây, nhà cửa hai bên đường đều cao lớn và cực kỳ sạch sẽ.
Hai người tới thềm ngọc một tòa kiến trúc trông như cung điện thì dừng lại, nam tử mặt vuông bước tới mấy bước tới cửa, nhẹ nhàng gõ lên cửa lớn.
Rất nhanh sau đó, có một nữ tử trẻ tuổi mặc áo trắng kéo cánh cửa lớn mở ra rồi đi tới, nàng ta vừa trông thấy nam tử mặt vuông liền hé miệng cười duyên dáng, lập tức thấy như có một làn gió chứa đầy xuân tình nhẹ nhàng mà nhanh chóng lan tỏa khiến lòng người say mê.
“Thì ra là Kim chưởng quỹ của Minh Thủy Các, người bận rộn như ngài sao hôm nay lại rảnh rỗi đến nơi đây?”
“Minh Châu đạo hữu lại giễu cợt Kim mỗ rồi, cái này gọi là không có chuyện không đến điện Tam Bảo, tại hạ muốn tiến cử Diệp đạo hữu đây tham gia đại hội trao đổi ngày hôm nay.” Nam tử mặt vuông mỉm cười nói đồng thời hơi nghiêng người tránh sang một chút để nữ tử nhìn thấy Liễu Minh.
“Chà, vị đạo hữu này mới nhìn rất lạ mặt, nhưng nếu là được Kim đạo hữu đề cử, vậy mời đạo hữu vào.” Nữ tử áo trắng hiển nhiên đã sớm phát hiện Liễu Minh, khi nghe xong lời của Kim chưởng quầy liền thu lại nụ cười, lạnh nhạt liếc qua Liễu Minh rồi nói.
Nói xong, nữ tử áo trắng nghiêng người nhường lối.
“Diệp đạo hữu, ta xin chỉ đưa tới nơi này thôi. Hy vọng đạo hữu lần này có thể có thu hoạch.” Nam tử mặt vuông không có ý định đi vào nên chỉ hướng sang phía Liễu Minh, chắp tay nói lời cáo từ, sau đó lập tức phất tay, quay người bước đi.
Liễu Minh thoáng nhìn qua bóng lưng Kim Viên vừa biến mất liền quay qua gật đầu với nữ tử áo trắng rồi chắp tay sau lưng đi vào bên trong.
Trong ba ngày này, hắn đã âm thầm nghe được một ít sự tình liên quan đến đại hội trao đổi, chủ sự của đại hội này chính là do mấy thương hội lớn của thành Chân Nguyên âm thầm bắt tay tạo nên, nghe phong thanh bình luận từ các tu sĩ bản địa thì danh tiếng cũng rất tốt.
Cánh cửa lớn bằng bạch ngọc vừa khép lại, tức thì phía trong chỉ tối đi một chút, nguyên do là Nguyệt Quang Thạch được gắn trên vách tường tỏa ánh sáng mờ mờ, chiếu sáng một khoảng nhỏ xung quanh.
Nữ tử áo trắng xoay người, đang muốn nói điều gì đó thì đã thấy Liễu Minh tự nhiên đi tới phía trước được hơn mười bước.
“Đạo hữu tuy được Kim chưởng quỹ đề cử, nhưng mà quy củ nơi đây có lẽ các hạ cũng nên biết một chút nhỉ.” Nữ tử áo trắng nhìn thấy thế, trong mắt hiện lên nét không vui, lạnh lùng nói.