Không đợi cự trùng bọ ngựa ổn định thân hình, Liễu Minh đã như bóng đen quỷ dị xuất hiện trước mắt đối phương, theo sau đó là ảo ảnh đầu hổ cực lớn hòa vào tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc, giáng thẳng xuống phần đầu không được bảo vệ.
Rắc rắc!
Đầu lâu của bọ ngựa khổng lồ lập tức như trái dưa nát bấy, khiến cho dòng máu màu lục bắn ra tung tóe xung quanh. Sau khi điên cuồng co giật một hồi, thân hình của nó rốt cuộc đánh sầm xuống đất một cái sau đó mọi khí tức của sự sống đều bị dập tắt.
Từ lúc bọ ngựa khổng lồ ra tay tập kích Liễu Minh đến khi cự trùng này bị họ Liễu dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh chết, trước sau chỉ tiêu tốn thời gian chừng hai ba nhịp thở. Giữa không trung, ngoại trừ hai tiếng quyền kình nặng nề vang lên, chỉ còn âm thanh gào thét của bão cát cuồng bạo xung quanh. Những tu sĩ còn lại vừa mới đến gần, căn bản chưa kịp nhúng tay vào trận chiến, thấy vậy không khỏi há mồm trợn mắt. Ngay cả Sư Hống cũng không khỏi giật mình ngạc nhiên. Nhìn thấy bọ ngựa ngã xuống, Liễu Minh liền không chút chậm trễ tế ra đồ đằng Xa Hoạn mang theo hư ảnh Thanh Ngưu không ngừng lượn quanh, tiếp đó há miệng phun ra một ngụm ánh sáng xanh dương tóm lấy thi thể cự trùng cho vào trong bụng. Chỉ thấy thanh văn trong cơ thể Thanh Ngưu chớp động vài cái, thi thể to lớn của yêu trùng bọ ngựa đã liền biến mất vô ảnh vô tung. Sau khi xác nhận cuộc chiến vừa rồi không còn lưu lại vết tích gì khác, Liễu Minh mới gật nhẹ đầu ra vẻ hài lòng đồng thời thu lại Xa Hoạn tiếp đó xoay người bay nhanh về phía Sư Hống.
“Liễu đạo hữu có thể nắm giữ chiêu thức bản thân đến mức tinh diệu đủ để tung ra một kích mạnh mẽ đồng thời khống chế chấn động nguyên lực đến mức nhỏ nhất, quả thật hiếm có… Có điều, không ngờ bí thuật đồ đằng mà các hạ tế ra lúc nãy lại có thể trực tiếp thôn phệ cự trùng Minh tộc!” Tráng hán tóc dài chắp tay với Liễu Minh một cái, thần sắc có chút nghi ngờ.
“Đúng vậy, tại hạ đúng là ngẫu nhiên luyện được một loại bí thuật đồ đằng có khả năng khắc chế đám yêu nghiệt kia một chút.” Liễu Minh trả lời hàm hồ vài câu.
Ngày đó bên trong Thiên Môn Hội, quái nhân Minh tộc kia đã gọi Xa Hoạn của hắn là Chúc Thần gì đó, hơn nữa còn tỏ vẻ vô cùng kiêng kỵ. Hôm nay thử qua một lần quả nhiên hiệu quả vẫn giống ngày đó như đúc, có thể dễ dàng cắn nuốt cơ thể cự trùng.
“Tốt rồi, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta tranh thủ lên đường đi thôi! Hành trình tiếp theo chỉ sợ sẽ đụng càng nhiều Minh tộc.” Bên tai truyền đến thanh âm của Sư Hống, mọi người sau khi bình ổn tâm tình liền nhanh chóng tiến về phía trước.
Đã có kinh nghiệm vừa rồi vì vậy thời gian tiếp theo, đoàn người Liễu Minh nào dám đẩy cao tốc độ phi hành. Dù sao lúc này bọn họ cũng đã thâm nhập trung tâm của sa mạc. Bốn phương tám hướng đều có vô số cự trùng Minh tộc tụ tập. Một khi bị phát hiện hành tung, mọi cố gắng của họ cho đến lúc này chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ. Hai ngày tiếp theo, dưới sự che chở của Ẩn Sa Phiên do Sư Hống bày bố, tuy trên đường nhiều lúc gặp phải cự trùng có hình dáng kỳ quái, thế nhưng bọn họ đều có thể hữu kinh vô hiểm vượt qua. Cứ như vậy đến giữa trưa ngày thứ ba, nhóm người Liễu Minh đã đến trước một cồn cát cao vài chục trượng.
“Phía trước có lẽ là nơi mà Diêu trưởng lão nhắc đến.” Sư Hống vốn đi trước tiên đột nhiên dừng lại, sau khi quan sát cồn cát phía trước một hồi, lão mới trầm giọng nói ra.
Liễu Minh vốn đang ở cuối đoàn người, nghe vậy bèn phóng mắt nhìn lại. Chỉ thấy phía trước cuồng phong cuồn cuộn, gió bão thét gào, từng cỗ vòi rồng khiến cho xung quanh trở nên tối tăm mờ mịt, hơn nữa mức độ cuồng bạo của chúng còn mạnh hơn nhiều so với khi bọn họ vừa mới tiến vào hoang mạc. Cạnh bên cồn cát cao ngất là vô số cồn cát nhỏ hơn tạo thành thế trận vô cùng kỳ diệu khiến cho vòi rồng xung quanh thỉnh thoảng lại bất ngờ đánh vào một chỗ, tạo thành một cỗ phong long ngút trời mang theo cát bay đá chạy, khiến cho không người nào có thể tới gần.
Sư Hống dường như không thèm để ý đến điều này. Chỉ thấy lão thình lình lật tay lấy ra một miếng ngọc giản, đặt lên trán để đối chiếu một chút, sau đó mang theo cờ nhỏ hóa thành sương mù màu vàng phóng thẳng lên cao khiến cho ánh sáng màu vàng càng trở nên chói mắt, hơn nữa còn không ngừng loe rộng. Trong nháy mắt, vòng bảo hộ màu vàng đất đã bạo trùm phạm vi hơn ba trăm trượng.
Khi mọi người còn đang tập trung quan sát sương mù vàng đất bao bọc bốn phía, giữa không trung đã thình lình bắn ra một bóng người cao lớn, đúng là Sư Hống. Chỉ là lúc này, trong tay lão đã thình lình nhiều thêm một mặt trận bàn tám cạnh. Tại mỗi đỉnh của hình bát giác, lại có một điểm sáng màu vàng đất lớn chừng ngón cái không ngừng chớp động, thoạt nhìn có chút huyền diệu. Đúng lúc này, tám gã tu sĩ Hóa Tinh Kỳ chợt bước lên phía trước một bước. Trong đó bốn người đang mặc trường bào màu trắng của Thiên Yêu Cốc, những người còn lại đều có quần áo và trang sức khác nhau, chỉ là trong tay bọn họ đều cầm một cây trận kỳ màu vàng cùng một chiếc trận bàn hình tròn.
“Tuy rằng bổn tọa có thể lợi dụng Ẩn Sa Phiên để bày ra Ẩn Sa trận, có lẽ đủ để che đậy hết thảy động tĩnh khi hành sự thế nhưng vì để phòng ngựa vạn nhất, kính xin các vị hãy luôn đề cao cảnh giác.” Sư Hống vừa vuốt ve trận bàn tám cạnh trong tay vừa đưa mắt nhìn về phía bốn gã Chân Đan tu sĩ bên cạnh.
“Sư Hống tiền bối xin cứ yên tâm!” Tráng hán tóc dài nghe vậy ôm quyền đáp ứng.
Đám người Liễu Minh cũng không chút chậm trễ lên tiếng nhận lời đồng thời thân hình bọn họ lập tức hóa thành bốn đạo độn quang chia ra bốn điểm tiếp giáp của sương mù màu vàng. Sư Hống thấy thế mới yên tâm quay đầu nói với tám gã tu sĩ Hóa Tinh:
“Tốt rồi, chư vị cũng mau vào vị trí của mình để chúng ta có thể bắt đầu.”
“Vâng!”
Sau khi đồng thanh đáp ứng, tám gã tu sĩ Hóa Tinh nhanh chóng chia làm từng tổ hai người bay ra bốn phía xung quanh, duy trì khoảng cách chừng trăm trượng với Sư Hống rồi mới bắt đầu bố trí trận pháp. Họ Sư thấy vậy trong miệng bắt đầu lẩm bẩm, hai tay bấm niệm pháp quyết khiến linh quang màu vàng trên mặt trận bàn đột nhiên sáng lên sau đó phóng thẳng lên trời tạo thành quang đoàn màu vàng đất trôi nổi giữa không trung. Nơi biên giới phía Đông, Liễu Minh vừa thả ra thần thức thức cảnh giới xung quanh vừa quan sát tình hình bày trận. Tám gã đệ tử Hóa Tinh Kỳ dưới kia đều là Trận Pháp sư do liên minh chọn ra, có tạo nghệ không hề nông cạn, hơn nữa còn được Diêu trưởng lão của Hóa Sa Tông đích thân chỉ điểm vì vậy hai người phụ trách một trận con cũng không phải việc gì khó khăn.
Vẻn vẹn nửa canh giờ sau, bốn tòa pháp trận loại nhỏ đã được thành hình. Trong lúc đó, quang đoàn màu vàng đất trên đầu Sư Hống cũng dần trở nên ngưng thực, phảng phất tạo thành một sa mạc cỡ nhỏ trên cao. Lập tức, tám gã tu sĩ Hóa Tinh bốn phía xung quanh bắt đầu vung vẩy trận kỳ trong tay khiến cho màn sáng quanh người không ngừng mở rộng. Lúc này, Sư Hống liền không chút chậm trễ tụng niệm chú quyết đồng thời hai tay không ngừng đánh ra từng đạo pháp quyết lên trên trời cao. Chỉ thấy quang đoàn nơi đó không ngừng run lên bần bật, hơn nữa còn liên tục tản ra từng đạo hào quang màu vàng đất liên kết bốn pháp trận còn lại với nhau. Thời gian chừng một nén nhang trôi qua, đại trận Lạc Sa cơ bản đã được hoàn tất. Trong lúc đó, xung quanh cơ bản không hề phát sinh dị trạng. Chứng kiến việc này, tất cả mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Sau khi hoàn thành việc bố trí Lạc Sa trận, Sư Hống lại chỉ huy tám người bày thêm trận pháp phòng ngự bên ngoài.
“Tốt rồi, pháp trận đã được bố trí hoàn tất. Hiện tại chỉ chờ ba nơi còn lại hoàn thành nhiệm vụ là chúng ta có thể đại công cáo thành.” Chỉ thấy trên mặt trận bàn Sư Hống đang cầm, bốn ngôi sao chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào. Ba trong số đó ảm đạm vô quang, chỉ có một cái không ngừng tỏa ra quang mang nhàn nhạt.
Sau khi nhìn thoáng qua trận bàn trên tay họ Sư, Liễu Minh liền thu hồi ánh mắt tiếp đó chọn lấy một nơi, khoanh chân ngồi xuống đồng thời khuếch tán thần thức ra xa để cảm ứng động tĩnh chung quanh. Những người còn lại tuy rằng thần sắc khác nhau thế nhưng tất cả đều tuân theo kế hoạch lẳng lặng chờ đợi kỳ biến. Thời gian trôi qua từng chút, không biết có phải đám người Liễu Minh vận khí không tệ, hay là do Ẩn Sa trận của Sư Hống quả thật tinh diệu. Tuy ngẫu nhiên có thể bắt gặp một số Minh trùng bay qua thế nhưng bọn chúng không hề phát sinh bất cứ điều gì.
Trong lúc đó, hai đạo tinh sa trên mặt trận bàn rốt cuộc cũng được thắp sáng. Chỉ còn ngôi sao cuối cùng thủy chung vẫn không phát sinh động tĩnh. Điều này khiến cho Sư Hống không khỏi hoài nghi. Những người còn lại thấy vậy cũng cảm thấy vô cùng lo lắng. Dù sao, chỉ khi cả bốn đại trận khởi động thành công, bọn họ mới có thể phát động đại trận siêu cấp Lạc Sa tạo thành thương tổn trí mạng cho Minh tộc trong sa mạc.
Chưa tới nửa giờ sau, ngôi sao còn lại rốt cuộc phát sáng.
“Tốt, ba nơi còn đã bố trí xong Lạc Sa trận, lập tức phát động đại trận Lạc Sa!” Sư Hống thấy thế, không khỏi vui mừng hô lớn một tiếng.
Tám gã Trận Pháp sư bên cạnh nghe vậy liền phối hợp hết sức ăn ý, bắt đầu thúc giục khí cụ bày trận trong tay để kích phát trận bàn.
“Đại trận một khi phát động sẽ tạo thành động tĩnh to lớn, nhất định sẽ đưa tới rất nhiều Minh trùng, chư vị cũng nên chuẩn bị thật tốt.” Sư Hống nhìn qua bốn người Liễu Minh sau đó trầm giọng nói ra rồi mới vung tay lấy ra một lá cờ trận màu vàng.
Chỉ thấy lá cờ kia dường như sở hữu linh tính, lập tức chậm rãi bay lên.
Lúc này, họ Sư không ngừng lẩm bẩm chú quyết, hai tay nhanh chóng đánh ra mấy đạo pháp quyết về phía trận bàn khiến cho hư ảnh sa mạc trên đầu lão kêu lên “Ô…ô…n…g” hơn nữa còn phóng ra cột sáng màu vàng, bay thẳng đến chân trời. Tám gã tu sĩ Hóa Tinh thấy vậy cũng nhanh chóng vung vẩy hai tay. Từng đạo pháp quyết liền hóa thành lưu quang tràn vào cờ lệnh, đồng thời khiến bốn tòa tử trận không ngừng phát sáng. Chỉ thấy, năm đạo hào quang bắt đầu tụ lại một chỗ rồi hóa thành trụ sáng kim sắc phóng thẳng lên cao giống như muốn xuyên cát đá đen kịt. Trong lúc nhất thời, tuy không thể xác định độ cao của nó thế nhưng có thể cảm nhận sa mạc bốn phía không ngừng chấn động.
Ầm ầm ầm!
Khi cột sáng óng ánh ngày càng dâng cao, bão cát chung quanh cũng dần trở nên cuồng bạo. Đám người Liễu Minh thấy vậy không khỏi biến sắc. Động tĩnh to lớn như vậy rất nhanh sẽ bị Minh trùng phát hiện. Trong lúc đó, Sư Hống vẫn mang thần sắc nghiêm túc, không ngừng niệm thầm vô số khẩu quyết khó hiểu, đồng thời hai tay không ngừng bay múa đánh ra từng đạo pháp thuật rực sáng đan xen lẫn nhau.