Mục lục
Ma Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc mộc huyết tâm thông bói toán

Giai nhân vương mạch tế bảo tàng...

(Duy Trúc)

Hơn nửa canh giờ trôi qua. Sau khi đảo một vòng lớn từ thành Bắc đi ra ngoài rồi lại đi vào phía thành Nam, xác định không có ai theo đuôi, Liễu Minh mới an tâm quay lại khách điếm đã thuê.

Vào tới mật thất hắn mới nhẹ thở ra một hơi!.

Tuy rằng Ma Thiên không có nói, nhưng thông qua công pháp cùng với những lời nói của Liễu Quân Nham hắn cũng đã đoán ra đại khái thân phận của nữ tử áo đen. Sau một hồi trầm ngâm, cánh tay hắn vung lên Hồn Thiên Bia đã xuất hiện trong tay. Theo đó thân ảnh của Ma Thiên cũng vô thanh vô tức hiện ra. Liễu Minh ngẩng đầu đưa mắt nhìn sang Ma Thiên.

"Ta biết ngươi có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng bây giờ hãy đi xem nữ tử Hoàng Phủ gia kia trước đã, những chuyện khác để sau hãy tính.” Không chờ Liễu Minh mở miệng Ma Thiên đã mở lời trước.

Vừa dứt lời, trong miệng y đã truyền ra tiếng chú ngữ trầm thấp, cánh tay vừa nhấc một đạo hắc quang bắn ra rồi chui vào Hồn Thiên Bia. Mặt ngoài Hồn Thiên Bia tỏa ra ánh sáng chói mắt đồng thời hiện ra một khe nứt. Ánh mắt Liễu Minh lóe lên có chút hồi hộp. Bời vì nhiều năm qua tuy nắm giữ cùng sử dụng Hồn Thiên Bia nhưng hắn chưa bao giờ đi vào trong không gian Động Thiên Pháp Bảo của nó bao giờ. Trong lòng của hắn ý niệm chuyển động, thân thể khẽ động trực tiếp bay vào không gian Động Thiên trong Hồn Thiên Bia. Vừa tiến vào bên trong trên mặt Liễu Minh lập tức nổi lên vẻ khiếp sợ.

Không gian trước mắt tràn ngập ánh hào quang đen trắng, trên trời là hai khối cầu đen trắng ánh sáng hai màu này là từ nó phát ra giống như mặt trời bình thường. Từ trên hai khối cầu kia tản mát ra từng trận pháp lực chấn động cực kỳ mạnh mẽ, chung quanh đó cũng đó những đám mây cả đen cả trắng, bay lơ lửng trên đầu hai người. Nhìn về phía xa chừng vài ngàn dặm thì cảm giác thấy tầng tầng lớp lớp dao động khó có thể diễn tả. Đều là Động Thiên Pháp Bảo nhưng bên trong Sơn Hà Châu không gian nhiều lắm thì vài trăm trượng nhỏ thì vài chục trượng, nếu đem so với Hồn Thiên Bia thì đúng chỉ là trò trẻ con.

"Hồn Thiên Bia này là ta gần như hao hết tâm tư mới luyện chế ra, cho nên so với Sơn Hà Châu của ngươi phải lợi hại hơn rồi, Nhưng Sơn Hà Châu của ngươi là một bộ Pháp Bảo cho nên nếu có thể kết hợp tất cả lại thành một thì so với nơi này cũng không kém bao nhiêu.” Ma Thiên tựa hồ nhi thấu tâm tư Liễu Minh vẻ mặt nửa cười nửa không nói.

Liễu Minh nghe vậy không nói gì thêm, ánh mắt thu lại nhìn mặt đất chung quanh đó. Thiếu nữ áo đen vẫn đang nằm trên mặt đất hai mắt khép kín, xem ra vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Ma Thiên nhìn thiếu nữ một cái, trên mặt hiện ra một tia cười lạnh, cánh tay phất lên một cổ hắc khí bay ra quấn lấy thiếu nữ áo đen đồng thời kéo chiến khăn che mặt của nàng xuống. Nhìn thấy vậy Liễu Minh chỉ khẽ nhíu mày cũng không nói gì.

Trong lòng hắn có cảm giác Ma Thiên tựa hộ có thù hận không hề nhỏ với thiếu nữ Hoàng Triều này. Chiếc khăn lụa rơi ra, ánh mắt Liễu Minh cũng đưa lên khuôn mặt nàng, vừa nhìn thấy diện mạo nàng thần sắc hắn cũng khẽ giật mình. Làn da thiếu nữ trắng như tuyết, mái tóc màu tím, dung mạo cực kỳ mỹ lệ nếu đem so với Già Lam, Diệp Thiên Mi hay Dao Cơ thì không chút thua kém, ngược lại còn có vài phần tươi trẻ hơn, khuôn mặt ưa nhìn đem lại cho người nhìn cảm giác thanh thoát, đã nhìn qua một lần không thể không muốn nhìn lần thứ hai.

"Quả nhiên..." Ma Thiên nhìn một lượt, cũng đảo qua Ma Văn ấn ký trên mi tâm nàng một cái tức thì cười lạnh một tiếng.

Ma Thiên nhìn thiếu nữ một lượt quay ra nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Liễu Minh liền lộ ra một tia cười giễu cợt nói:

"Như thế nào, ngươi vừa ý cô nàng Hoàng Phủ gia rồi hả?"

Liễu Minh nghe vậy ánh mắt nhanh chóng thu lại ho khan một tiếng nói:

"Ta nhìn diện mạo của cô gái này có chút giống với Hoàng Phủ Lưu Thủy mà thôi."

"Ha ha ngươi muốn cô ta cũng không sao cả. Cô ta so với đám nữ nhân của ngươi tư sắc cũng không chút thua sút, nếu muốn thì cô ta sẽ là của ngươi.” Ma Thiên ha ha cười một tiếng nói.

"Tiền bối chớ nói đùa chúng ta vẫn nên nói chuyện chính sự đi." Liễu Minh thản nhiên nói.

"Hắc hắc, thật là dứt khoát." Ma Thiên cười hắc hắc nói.

Cánh tay hắn lại khẽ động, trữ vật của cô gái đã bay vào trong tay, hắc quang lóe lên trong tay hắn đã hiện ra một khúc gỗ màu đen, chính là Huyết Tâm Mộc.

"Tốt rồi, đã có Huyết Tâm Mộc thì vào trong Bí Cảnh đã có thể an toàn thêm một chút." Ma Thiên nhàn nhạt nói.

"Cái khúc gỗ đen thui này sao lại gọi là Huyết Tâm Mộc, nó có tác dụng gì sao?"

Liễu Minh quả thật rất muốn hỏi vấn đề này.

"Tiểu tử xem đi." Ma Thiên nhìn Liễu Minh một cái cốt thủ vung lên, một đạo hắc quang lóe lên rồi biến mất, khúc gổ màu đen trong không gian vang lên một tiếng vỡ vụn rồi bị gãy làm hai đoạn.

Ánh mắt Liễu Minh nhìn kỹ lại khúc gỗ gãy, bên trong thình lình chui ra một sợi dây đỏ như máu lớn chừng ngón út, nhìn giống như một con giun được nhét vào trong đó. Trên sợi dây đỏ kia tản mát ra một cổ pháp lực chấn động rất kỳ quái. Ma Thiên khẽ động tay, nhẹ nhàng gỡ đoạn dây kia ra.

“Loại gỗ đen này thật không thể dùng làm đồ gì quý giá nhưng phần lõi của nó có thể ngưng tụ ra tinh thể gọi là Huyết Tâm, vạn phần trân quý.” Ma Thiên thận trọng đem đoạn dây đỏ thu vào đồng thời mở miệng giải thích.

"Còn tác dụng của nó thì chính là dùng để bói toán.” Không đợi Liễu Minh hỏi Ma Thiên đã tiếp tục nói.

"Không nghĩ tới tiền bối lại còn tinh thông thuật bói toán." Liễu Minh trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn.

"Cái này cũng không đáng là gì, bói toán thì gọi cho oai chứ thật ra chỉ là xem trước một chút tương lại của bản thân mà thôi. Nếu ngày xưa không học qua thuật này thì bây giờ có lẽ ta đã…….." Trong mắt Ma Thiên hiện ra một tia thê lương nhưng lập tức lại biến mất không thấy.

Liễu Minh thấy vậy cũng không có hỏi tới mà chuyển sang hỏi chuyện khác.

"Ma Thiên tiền bối, ngươi bảo ta ra tay bắt giữ nữ tử Hoàng Phủ gia này không phải chỉ vì đoạn Huyết Tâm mộc kia thôi chứ."

"Đương nhiên. Ta đã nói từ trước, huyết mạch kẻ này cực kỳ tinh thuần, sau này tiến vào Bí Cảnh sẽ có chỗ đại dụng.” Trong mắt Ma Thiên hàn quang lóe lên nhàn nhạt nói.

"Nhưng cuối cùng là có tác dụng gì?" Liễu Minh có chút tò mò hỏi.

"Được rồi nói cho ngươi biết cũng không sao. Ngày xưa khi tiến vào Bí cảnh ta đã phát hiện ra một cái bảo tàng, nhưng nó lại bị một cấm chế hết sức lợi hại bao phủ, dùng thực lực ta lúc bấy giờ cũng không cách phá vỡ, sau thời gian nghiên cứu xác nhận chỉ cần có máu huyết tinh thuần của Ma Tộc làm vật hiến tế thì có thể phá vỡ, vừa hay ta thấy cô ta lại phù hợp.” Ma Thiên nhìn Liễu Minh một cái thanh âm lạnh lẽo nói.

Ngữ khí hắn nói thì bình thản nhưng lời nói vang lên lại nghiêm nghị lạnh như băng. Liễu Minh nghe vậy trong lòng không tránh được có chút run lên.

"Cho nên ngươi nếu như muốn thân thể nữ tử này thì nên nhân dịp này mà ra tay đi.” Ma Thiên cười hắc hắc nói.

Liễu Minh cười khổ một tiếng, nhìn thiếu nữ áo đen đang nằm trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia thương cảm. Bất quá hắn cùng nữ nhân này không thân chẳng quen nên cũng không có điều gì muốn nói. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại nói tiếp:

"Nếu mang theo nữ tử này, thêm ta ngươi Hạt Nhi và Âu Dương Minh là vừa đủ năm người rồi”

"Ta hiện tại không có Pháp lực lại cùng ngươi nhất thể cộng sinh, coi như một người mà thôi." Ma Thiên lắc đầu nói.

Liễu Minh nhíu mày rồi nhẹ gật đầu.

"Còn có một chuyện cần nói rõ với ngươi, lúc tiến vào Ma Uyên thì bất kể nha đầu trốn trong Động Thiên Pháp bảo hay là Ma Sủng Hạt Nhi trốn trong hồ lô, đều bị lực lượng của cấm chế bao phủ không thể không ra ngoài để tự tiến vào trong đó.” Ma Thiên lại nói tiếp.

"Lại có việc này!" Liễu Minh nhướng mày lo lắng.

Một khi Ma Uyên mở ra, các đại thế lực đều tới. Hạt nhi thì không sao nhưng nữ tử này đi ra sẽ làm cho đám người Hoàng Triều chú ý.

"Yên tâm đi ta nếu như muốn dẫn nàng đi vào thì tự nhiên sẽ có biện pháp. Đến lúc đó ta dùng bí thuật khống chế thân thể cùng thần hồn của nàng, lại dùng Hồn Thiên Bia tạm thời cải biến dung mạo cùng khí tức của nàng thì dù là Ma Nhân Thông Huyền cảnh cũng không phát hiện được." Ma Thiên cười một tiếng nói.

Liễu Minh nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó hai người lại thương lượng một chút sự tình trong Bí Cảnh, lúc sau mới đi ra khỏi không gian Hồn Thiên Bia.

Trước khi rời đi, Ma Thiên thuận tay thu hết trữ vật Pháp Khí, Pháp Bảo của nàng, rồi gia trì thêm một cấm chế lên thần hồn của nàng, khiến thiếu nữ lâm vào trạng thái hôn mê sâu. Nhưng có một điều cả Ma Thiên lẫn Liễu Minh đều không có phát hiện ra, trên tay thiếu nữa đeo một cái giới chỉ màu xanh lá, bên trên tản ra một tầng quang mang màu xanh nhạt, chậm rãi sát nhập vào trong người thiếu nữ.

...

Trong thời gian tiếp theo Liễu Minh không có ra ngoài, một mực ở trong khách sạn đóng cửa tĩnh tu.

Chỉ trong một đêm, số lượng cảnh vệ trong Quảng Hàn Thành đột nhiên tăng lên mấy lần, bộ dạng như đang tìm người nào đó, cũng từng có người tiến tới chỗ Liễu Minh trọ để tìm kiếm.

Liễu Minh tự nhiên đoán được mục đích của bọn hắn, bất quá người bọn hắn muốn tìm đang ở bên trong Hồn Thiên Bia, thì tự nhiên là không thu hoạch được gì.

Sau đó Ma Thiên dùng Hồn Thiên Bia cải biến thân thể của nữ tử trở thành một tráng hán áo đen, bị Ma Thiên thao túng lấy thân phận là bạn thân của Liễu Minh, đến bái kiến Âu Dương Minh ngỏ ý được cùng nhau tiến vào Ma Uyên.

Âu Dương Minh tự nhiên không nhìn ra sơ hở, thấy đối phương chẳng qua là một gã Ma Nhân Thiên Tượng sơ kỳ, hơn nữa một cái chìa khóa Ma Uyên có thể mang năm người tiến vào Bí Cảnh, cho nên rất sảng khoái đáp ứng đề nghị của hắn.

...

Thời gian trôi qua cực nhanh trong nháy mắt xuân qua hạ đến đã qua hơn một năm.

Thật ra miền Cực Bắc của đại lục Vạn Ma bốn mùa trong năm gần như không khác nhau bao nhiêu, dù là ngày hè nhưng bông tuyết vẫn tung bay ngập tràn trên trời.

Bên ngoài thành Quảng Hàn, trên một ngọn Đại tuyết sơn có một dòng sông băng cực lớn, hàn khí gào thét tràn ngập tứ phía, ngoài khí trời lạnh đến thấu xương thì trên mặt sông sương mù dày đặc, mắt thường nhìn xa chỉ được vài chục trượng. Trong sương mù không ngừng phát ra những tiếng tiêm minh.

Trong giây lát công phu, mấy đạo độn quang từ nơi chân trời hiện ra, tốc độ cực kỳ kinh người chỉ mấy cái chớp động liền xuất hiện ở lối vào hạp cốc, lại lóe lên liền biến mất vô ảnh vô tung.

Ngay sau đó tiếng xé gió lại vang lên, lại có mấy đạo độn quang hiện ra, cũng dùng tốc độ bất khả tư nghị nhắm phía hạp cốc bay tới, rồi nhanh chóng chui vào trong hạp cốc.

Trong gần nửa ngày trôi qua tình cảnh này vẫn không ngừng tái diễn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK