Chương 687: Yêu tu mặt dài
Liễu Minh khống chế hắc quang bay khoảng mấy trăm dặm, sau đó hắn thu hắc quang lại hạ xuống chân một ngọn núi.
Hắn cẩn thận dùng thần thức quét khắp xung quanh. Sau khi cảm ứng xung quanh không có ai khác thì ngón tay điểm vào mi tâm một cái, thúc dục Hư Không phi kiếm, trong khoảnh khắc đào được một sơn động trong vách núi.
Xong xuôi hết thảy hắn bước vào bên trong bố trí vài cái cấm chế ẩn giấu người khác rồi mới khoanh chân ngồi xuống.
Trải qua mấy ngày đi đường và chiến đấu liên tiếp, Pháp lực trong cơ thể đã tiêu hao gần nửa. Ở nơi hung hiểm như thế này, đương nhiên hắn muốn mau chóng khôi phục pháp lực, bảo trì trạng thái tốt nhất là việc cấp bách.
Hắn lật tay lấy ra một viên Kim Nguyên Đan cho vào mồm, lập tức dược lực trong thể nội tản ra, hắn nhắm mắt bắt đầu tĩnh tọa.
Thời gian dần trôi, pháp lực của hắn cũng bắt đầu từ từ khôi phục.
Mấy canh giờ sau, khi cảm thấy pháp lực khôi phục như ban đầu, hắn mở hai mắt định bụng rời động tiếp tục cuộc hành trình.
Đúng lúc này, từ xa vọng đến những tiếng xé gió gào thét, sau đó vang lên một tiếng ầm ầm dường nhưng có cái gì va mạnh xuống đất, đến Liễu Minh trong sơn động cũng cảm thấy rung rinh, đá vụn rơi lả tả.
Hắc quang bên ngoài cơ thể lóe lên, toàn bộ đá vụn bắn ra, khuôn mặt hắn hiện vẻ kinh ngạc. Ý niệm trong lòng nhanh chóng thay đổi, hắn vội vàng thu liễm khí tức lại, đứng dậy bước ra cửa động.
Lúc hắn xuất hiện sau một tảng đá ngoài cửa động thì thấy bầu trời bụi mù, một bóng người lảo đảo trong màn đá vụn không sao đứng vững được. Liễu Minh vừa vặn đứng ở góc độ có thể nhìn rõ khuôn mặt người nọ.
Đó là một thành viên Lang Minh cùng bị bắt với hắn vào đây, là nam tử mặc lục bào.
Giờ phút này nam tử mặc lục bào có hơi thê thảm, nửa người trên đầy những thương tích, máu tươi thấm đẫm lục bào. Bản thân tấm lục bào là một kiện linh khí phòng ngự rất được, hiện thời bị lợi khí rạch thủng mấy chỗ, nhìn qua cũng biết là hỏng rồi.
Người này mới gắng gượng đứng vững thì hai thanh phi đao màu tím lóe lên xuất hiện ở hai bên phía sau y, hai thanh giao nhau một cái, đầu lâu của nam tử lục bào bay thẳng lên trời, trên khuôn mặt in hằn nét hoảng sợ, thân thể không đầu lắc lư rồi ngã vào vũng máu.
Một khắc sau, một bàn tay lông lá màu tím vươn tới, năm ngón tay bắt được đầu lâu nam tử lục bào trước khi rơi xuống đất.
Chỉ nghe rốp một tiếng, chiếc đầu lâu vụn vỡ, trong màn huyết vũ tung tóe một đạo quang đoàn màu xanh lá bay ra nhưng đã bị một bàn tay khác tóm được.
Bụi mù tan đi, một gương mặt dài thượt đầy vẻ âm u của nam tử yêu tộc chậm rãi hiện lên. Nó nhìn quang đoàn màu xanh lá giãy dụa không ngừng thì hiện thần sắc tham lam.
Mắt lóe lên ánh tàn khốc, há mồm phun ra một đạo hào quang màu vàng quấn lấy tinh phách nam tử lục bào rồi nuốt vào trong miệng, mặt lộ vẻ thỏa mãn.
Động tác người này nhanh như chớp làm cho Liễu Minh không kịp ra tay ngăn cản.
Sắc mặt Liễu Minh hơi đổi.
Tu sĩ lục bào dù thế nào cũng là cảnh giới Chân đan mà lại bị yêu tu mặt dài chém giết dễ dàng như thế mà tên đó tu vi cũng chỉ là Chân đan sơ kỳ mà thôi nhưng thực lực thật là cường hãn.
Mắt hắn nhìn sâu vào trường sam màu tím trên thân người nọ, trong lòng cả kinh.
Trước khi hắn bị Lôi Yêu ném vào bí cảnh đã từng trông thấy yêu tu Lôi Trì sơn từ xa, nếu như nhớ không lầm thì trường sam màu tím đúng là đồng phục của họ.
Chẳng lẽ Lôi Yêu cuối cùng sẽ hạ thủ đám tu sĩ trong bí cảnh?
Trong lòng Liễu Minh bỗng dưng hoang mang.
Đúng lúc này, Yêu tu mặt dài nấc lên thưởng thức xong xuôi, mắt hiện một tia hàn mang, cánh tay vung mạnh. Một đạo hoàng mang bén nhọn từ ngón giữa kích bắn thẳng tới cửa động. Chớp động một cái đã xuyên qua cự thạch xuất hiện trước mặt Liễu Minh. Hóa ra là một hạt châu tròn tròn màu vàng.
Liễu Minh rùng mình, thân hình bắn ngược về sau, tay áo phất lên, một chiếc cốt thuẫn cuồn cuộn hắc khí xuất hiện phía trước.
“Đinh” một tiếng trầm đục!
Hoàng mang gõ lên khiên tròn màu đen thì nổ tung, thân hình Liễu Minh lay động một cái mới vững vàng được.
Một kích như tùy ý lại khiến cho Cửu Nghi thuẫn như bị búa tạ nện vào, vầng sáng bên ngoài chút nữa bị đánh tan.
Liễu Minh hít một hơi thật sâu, tay bấm niệm pháp quyết, pháp lực trong cơ thể mãnh liệt quán chú vào trong cốt thuẫn.
Cửu Nghi thuẫn lại bừng lên hào quang đen kịt nồng đậm, hư ảnh đầu lâu lóe lên rồi biến mất. Hắc vân cuồn cuộn bốc lên, trong khoảnh khắc che lấp thân hình.
Yêu tu mặt dài ồ nhẹ lên một tiếng, trên mặt tỏ ra bất ngờ. Nó vẫy tay, một đạo ánh sáng màu vàng gần chỗ hắc khí bay trở về, sau khi quay tít một vòng thì hạ xuống trước người.
Đúng là hạt châu vừa rồi gõ vào Cửu nghi thuẫn, tuy chỉ như quả trứng gà nhưng bên ngoài giăng đầy phù văn, tản mát linh khí cực kỳ kinh nhân.
Sương mù màu đen bốc lên một vòng, Liễu Minh đeo mặt nạ cự viên lơ lửng giữa không trung từ từ hiện ra, lạnh lùng nhìn về phía yêu tu mặt dài. Cửu nghi thuẫn đang vờn quanh thân thể bay múa không thôi.
“Pháp bảo phòng ngự hình thức ban đầu, chẳng trách có thể đỡ được một kích của Mậu Khúc Châu.” Yêu tu mặt dài thân thể khẽ động, ánh mắt nhìn về Cửu Nghi Khô Lâu thuẫn, hiện lên vẻ tham lam.
Liễu Minh hừ một tiếng, một tay điểm trên hư không, một đạo kiếm khí màu vàng xuất hiện.
Yêu tu mặt dài đang nói thì bị cắt ngang, sắc mặt trầm xuống, một tay bấm niệm pháp quyết, hạt châu màu vàng lập tức hóa thành ánh sáng, trực tiếp lao về phía kiếm khí màu vàng.
“Oanh” một tiếng.
Ánh sáng của viên châu đại phóng, một kích liền đánh tan kiếm khí màu vàng.
Ánh mắt Liễu Minh trở nên ngưng trọng
Viên châu này rõ ràng cũng là một pháp bảo hình thức ban đầu, mà qua phen giao phong vừa rồi có thể thấy uy lực của nó hết sức kinh người. Liễu Minh thấy vậy, mười ngón tay hắn liên tiếp bắn ra vô số kiếm khí, chằng chịt bao phủ yêu tu và viên châu vào bên trong.
Thấy vậy, yêu tu đối diện cũng biến sắc.
Phải biết rằng sau khi Liễu Minh sau khi tu luyện Hư Không Kiếm thành bổn mạng pháp bảo thì uy lực của kiếm chỉ thần thông so với trước kia đã cách một trời một vực, một kiếm chỉ xuất ra có thể dễ dàng xuyên kim phá thạch, uy lực khó có thể đón đỡ.
Dưới nhãn lực của yêu tu mặt dài tự nhiên cũng thấy được sự lợi hại của những kiếm khí này.
“Ngự Kiếm thuật, thì ra là một gã kiếm tu, cũng có chút ý tứ!”
Vẻ kinh sợ trên mặt yêu tu chỉ là thoáng qua, liền cười lạnh một tiếng, pháp quyết trên tay biến đổi, hào quang Mậu Khúc châu lóe lên liền đánh tan vài đạo kiếm khí, nhưng sau đó lại càng nhiều kiếm ảnh rít lên phóng đến.
Một tay yêu tu mặt dài nhấc lên, trong tay áo liền bay ra một đôi phi đao phát ra ánh sáng màu tím, mũi đao liên tục rung xuống liền tạo ra một phiến hàn mang ngăn chặn lại kiếm khí trước người.
Một hồi âm thanh kim loại giao nhau vang lên!
Toàn bộ kiếm khí đều vỡ vụn!
Yêu tu mặt dài nhấc tay đã phá hết hơn nửa ngự kiếm thuật của Liễu Minh, một tiếng nói nhỏ phát ra từ trong miệng, một tay bấm niệm pháp quyết, lập tức trên người hắn phát ra một luồng hào quang màu tím vặn vẹo trước người, biến thành một mặt quỷ cực lớn. Mặt quỷ thét lên, lao thẳng về phía Liễu Minh.
Hai mắt Liễu Minh nhíu lại, Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn “Phanh” một tiếng liền huyễn hóa thành hắc khí cuồn cuộn, đồng thời trên người ngân quang lóe lên tạo thành một bộ giáp da màu bạc đơn giản, che đi các chỗ yếu hại trên ngực và bụng, trong người lập tức sinh ra một luồng man lực.
Trên hai cánh tay hắn chẳng biết lúc nào đã hiện ra chằng chịt lân phiến màu đỏ, hai tay vung lên liền tạo ra tiếng xé gió rít gào, phía trước người quyền ảnh rậm rạp chằng chịt hiện ra đấm thẳng về phía bộ mặt quái dị màu tím, khiến cho tiếng hét của nó mơ hồ không rõ.
Yêu tu mặt dài thấy vậy thì khẽ rùng mình, hai tay liên tiếp đánh ra vài đạo pháp quyết về phía mặt quỷ.
Mặt quỷ hét lên, xung quanh hiện lên một mảng điện quang màu tím, mà toàn thân thì phồng lên gấp đôi, nhưng phía bên trong vang lên tiếng “Phanh” “Phanh” liên tục, ép cho nó không cách nào tiến lên được nữa.
Đúng lúc này, bên trong quyền ảnh của Liễu Minh xuất hiện hai viên châu đen kịt, “Vèo” “Vèo” hai tiếng, dùng tốc độ như tên bắn bay thẳng vào mặt quỷ bên trên.
“Oanh” một tiếng!
Hai viên Trọng Thủy Châu liên tiếp đập vào mặt quỷ khiến cho ánh sáng tím có chút ảm đạm, mà điện quang màu tím cũng bị chấn động mà tản ra.
Nhân cơ hội này, cánh tay Liễu Minh lần nữa tụ lực, quyền ảnh đen kịt hiện ra đánh thẳng vào mặt quỷ phía trên. “Bành” một tiếng, mặt quỷ màu tím ầm ầm bạo liệt, hóa thành vô số lôi quang màu tím.
Sắc mặt yêu tu trở nên trắng bệch, hắn hít một hơi thật sâu thì lại trở lại bình thường. Ngay lập tức sắc mặt hắn lóe lên vẻ tàn khốc, từ trong miệng phun ra mấy ngụm máu, hóa thành huyết vụ chui vào bên trong đôi phi đao đang xoay quanh trước người và viên Mậu Khúc châu phía trên.
Hai thanh phi đao cùng viên châu màu vàng sau khi quay tít một vòng, sau một hồi mơ hồ chớp động liền hợp lại thành một thể, hóa ra một con cự lang màu tím, phía một bên mắt lóe lên màu vàng, đúng là viên Mậu Khúc Châu nằm ở đó.
Cự lang vừa mới thành hình liền giương nanh múa vuốt, lao thẳng về phía Liễu Minh, cũng tạo ra một luồng yêu phong kinh người phóng lên cao.
Thấy vậy, Liễu Minh liền quát khẽ một tiếng, hắc khí trên người nhanh chóng ngưng tụ thành bốn đầu hư ảnh giao long, cũng đồng dạng gào thét bay lên đón đầu.
Màu vàng trong mắt cự lang lóe lên, hai cái chân trước vung lên liền hiện ra hai lôi trảo màu tím như thực chất, cùng điện quang xung quanh đập cho bốn đầu hư ảnh giao long tan thành khói.
Mà đôi lôi trảo mang theo dư thế không suy giảm, nhoáng một cái đã bay đến phụ cận Liễu Minh, leng keng loạn hưởng một hồi vỗ xuống.
Một bóng đen liền lóe lên, hiện ra một một mặt cốt thuẫn chắn trước người Liễu Minh.
“Oanh” một tiếng!
Đôi lôi trảo màu tím đồng thời đánh lên Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn rồi nổ tung ra, hóa thành một mảng lớn lôi vân màu tím.
Liễu Minh nhướng mày, ngay lập tức lùi ra sau hai bước, một tay đưa lên hướng về phía lôi vân trên không rạch một cái.
“Phốc”, một màn kinh người xuất hiện.