Thiếu phụ áo đỏ thấy vậy thì nhấc túi da lên kiểm tra, khi thấy bên trong có đủ một trăm viên linh thạch cực phẩm thì tiếp tục cầm hộp ngọc lên, sau khi mở nắp hộp thì thấy bên trong đặt bốn viên đan dược đang tỏa hào quang xanh nhạt.
"Đây là... Lãnh Ngưng Đan, hơn nữa tất cả đều là đan dược cấp Địa phẩm!" Thiếu phụ áo đỏ thân là một cung phụng trong phòng đấu giá nên đương nhiên cũng là kẻ có kiến thức, vừa nhìn đã biết lai lịch của số đan dược này. Chỉ thấy bên trên mỗi viên thuốc đều hiện rõ bốn đan văn, tản ra mùi thuốc thơm ngát, chính là Lãnh Ngưng Đan cấp Địa phẩm thực sự.
"Đúng vậy, chính là Lãnh Ngưng Đan." Liễu Minh không chút biểu tình nói, trên người hắn không có đủ linh thạch nên trong lúc bất đắc dĩ đành phải lấy chút Lãnh Ngưng Đan ra đổi.
Thiếu phụ áo đỏ vô cùng kích động, thế nhưng lập tức lại nghĩ tới những lời đồn đại gần đây trong phường thị.
"Sao thế? Đan dược không đủ ư? Theo tại hạ biết thì một viên Lãnh Ngưng Đan cấp Địa phẩm có giá tối thiểu là năm mươi vạn linh thạch, bốn viên chắc đủ hai trăm vạn kia chứ?" Liễu Minh nhíu mày, lạnh nhạt nói.
"Đạo hữu đừng hiểu nhầm, thiếp thân không phải có ý này, bốn viên đan dược đương nhiên là đủ." Thiếu phụ áo đỏ nghe vậy thì giật mình cười làm lành nói.
"Tốt, nếu như vậy thì chúng ta thanh toán tiền hàng xong rồi, tại hạ sẽ đem tinh huyết vạn năm này đi." Liễu Minh nói rồi thu hồ lô vào tay, đồng thời đứng dậy, định bước ra ngoài.
"Đạo hữu còn xin dừng bước, không biết những đan dược này... đạo hữu lấy từ đâu?" Thiếu phụ áo đỏ thấy Liễu Minh định đi thì vội vàng đuổi theo, gấp gáp nói.
"Sao? Các ngươi bán đấu giá khi thu vật thế chấp thì còn phải biết lai lịch vật phẩm nữa ư?" Liễu Minh quay đầu lạnh lùng nói.
"Không phải, thiếp thân chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi." Thiếu phụ áo đỏ gượng cười nói.
"Thuốc này là do tại hạ mua được trong một cửa hàng, những điều khác thì không thể trả lời đạo hữu được." Liễu Minh nói rồi không nhìn thiếu phụ nữa, bước nhanh ra ngoài.
Thái độ không chút thương hương tiếc ngọc của hắn làm cho thiếu phụ vô cùng tức giận. Chờ khi thân ảnh Liễu Minh biến mất ngoài cửa, nàng mới dần bình tĩnh lại. Nàng ngây người một lát rồi đột nhiên quay đầu cầm lấy túi da và hộp ngọc đặt trên bàn lên, quay người đi sang phòng bên cạnh. Liễu Minh đi ra khỏi phòng, đứng ở một lối rẽ, thấy không ai đuổi theo mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lộ ra một nụ cười khổ. Từ biểu tình của thiếu phụ kia hắn đã biết Thiên Minh Thương Hội đang điều tra chuyện Lãnh Ngưng Đan trong phường thị. Thế nên khi bán một lúc bốn viên Lãnh Ngưng Đan cấp Địa phẩm ra chắc chắn sẽ làm bọn họ hoài nghi, thế nhưng vì tinh huyết Linh Miết vạn năm, hắn cũng không còn cách khác. Huống hồ bằng vào thực lực của Thiên Minh Thương Hội thì không biết có bao nhiêu vị đại sư luyện đan nữa, thế nên cho dù có chuyện của Lãnh Ngưng Đan, chắc cũng chưa tới mức bọn họ phải làm chuyện tự hủy danh dự của mình. Hơn nữa lần đấu giá này hắn còn cẩn thận biến đổi dung mạo, thế nên cũng không lo lắng nhiều lắm. Đang đứng suy nghĩ thì chợt một tiếng bước chân truyền tới, cắt đứt suy nghĩ trong đầu Liễu Minh.
"Tiền bối đã hoàn thành giao dịch rồi ư?" Người tới là gã người hầu áo xanh khi nãy, vừa thấy Liễu Minh đã thi lễ nói.
"Ân, đấu giá hội xong rồi chứ?" Liễu Minh mỉm cười nói.
"Hiện giờ đang đấu giá món cuối cùng..." Gã người hầu áo xanh vừa nói tới đây thì chợt một giọng nói thanh thúy vang lên từ hội trường bên kia.
"Tám trăm vạn linh thạch!" Chính là thanh âm của thiếu nữ áo tím.
Liễu Minh khẽ gật đầu với gã người hầu, xoay người bước ra. Trong hội trường, thiếu nữ áo tím và cường giả cấp Chân Đan áo xanh kia còn đang cạnh tranh kịch liệt, đã nâng giá tới tám trăm vạn. Liễu Minh đang có chuyện trong lòng, thế nên chẳng thèm để ý không khí nóng bỏng trong hội đấu giá, tiếp tục ngẩng đầu nhìn ra cửa vào hội trường. Thế nhưng hắn lại thấy cửa hội đấu giá vẫn đóng chặt, xem ra phải chờ tới khi chấm dứt mới mở ra. Thừa dịp mọi người còn đang chú ý vào sàn đấu cuối cùng, Liễu Minh lặng lẽ bước tới một góc hẻo lánh gần cửa ra vào, điềm nhiên ngồi xuống chờ đại hội kết thúc. Mãi một khắc sau, đấu giá hội mới hạ màn, thiếu nữ áo tím dùng chín trăm ba mươi vạn linh thạch áp đảo vị Thanh cư sĩ và thanh niên áo lục kia một bậc, lấy được thanh La Vũ Đao kia về tay. Nam tử trung niên mặt trắng kia lại nói thêm một lúc nữa rồi mới tuyên bố đấu giá hội kết thúc.
Theo tiếng cửa ra vào hội trường ù ù mở ra, Liễu Minh mới đứng dậy chen vào dòng người đang nườm nượp ra khỏi sàn đấu giá. Trên đường đi, hắn còn cố tình rẽ bảy tám lần qua mấy con phố lớn nhỏ rồi mới cải trang thành một đại hán mặt ngựa ra khỏi phường thị. Mãi tới khi xác định không có ai theo dõi, hắn mới tìm một chỗ không người biến về dung mạo sẵn có, đồng thời vòng về Bách Luyện Các từ một cửa khác. Trong một gian mật thất tầng ba, Liễu Minh khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn vàng, tay cẩn thận nhấc chiếc hồ lô lên. Chỉ thấy trên thân hồ lô ẩn hiện những ấn ký phù văn màu tím cổ quái, bên trong chứa non nửa chất lỏng. Đây chính là thứ mà hắn đã tốn năm viên đan dược cấp Địa phẩm đổi lấy, mười giọt tinh huyết Linh Miết vạn năm. Hắn quan sát một lúc rồi lấy từ trong ngực ra một cái hộp ngọc, lấy trứng đầu Hóa Thức Trùng kia ra, sau đó nhẹ nhàng nắm tay lại, hai mắt nhắm chặt, chậm rãi quán trú pháp lực vào thức hải trong Hồn Thiên Bia. Một khắc sau, những tiếng vù vù trong tai truyền ra, hắn chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại thì đã xuất hiện trong không gian thần bí kia.
"La Hầu tiền bối." Một thiếu niên áo xanh đang bình tĩnh đứng trước mặt Liễu Minh.
"Không nghĩ tới nhanh như vậy ngươi đã lấy được tinh huyết Linh Miết vạn năm, lại còn tới hơn mười giọt, xem ra cũng đủ để ấp trứng Hóa Thức Trùng rồi." La Hầu thản nhiên nói.
"Mong tiền bối chỉ cho ta cách phối chế sử dụng tinh huyết này." Liễu Minh khẽ khom người dứt khoát nói.
La Hầu nghe vậy cũng không trả lời mà chỉ giơ tay, một tấm ngọc giản bay ra phóng tới gần Liễu Minh. Liễu Minh thò tay thu lấy, không nói hai lời mà lập tức đặt ở trên trán.
Hạ Lăng Thảo. Lam Thủy Dịch, Bách Hoa Thảo. Hóa Âm Quả. . .
Trong ngọc giản ghi chép những tài liệu phụ cho việc luyện chế Bổ Nguyên Linh Dịch, đa số đều là những loại dễ kiếm trong phường thị nên muốn thu thập cũng dễ dàng.
"Nếu ngươi không còn chuyện gì nữa thì trở về đi." La Hầu nói rồi giơ tay định đưa Liễu Minh ra khỏi không gian.
"Tiền bối chờ đã. Còn ma khí trên người Hóa Thức Trùng nữa, mong tiền bối giúp khu trừ nó." Liễu Minh gấp gáp nói, sợ rằng một khắc sau bị La Hầu đuổi đi.
La Hầu nghe vậy mới đứng dậy.
"Ngươi không nói thì ta cũng quên mất, khoảng cách từ lần hấp thụ Chân Ma khí tới giờ chắc cũng mấy tháng rồi nên ma khí trên người đầu Hóa Thức Trùng cũng khu trừ được, ngươi lấy ra đây." La Hầu nhìn Liễu Minh, lạnh nhạt nói.
Liễu Minh nghe vậy thì duỗi tay, năm ngón tay xòe ra, lộ ra trứng côn trùng bên trong. Họ Liễu khẽ động tay, quả trứng đã bay tới. Tiếp đó y vận dụng một bí thuật nào đó, thu lấy Ma khí trên quả trứng vào tay.
"Được rồi, ngươi đi đi." La Hầu đảo tay, quả trứng côn trùng bắn ra rồi hiện ra trên tay Liễu Minh.
Liễu Minh không kịp nói gì, chỉ thấy một cơn gió cuốn tới. Một khắc sau, hắn đã hiện ra trong mật thất.
"La Hầu này hành xử quả là làm cho người khác khó đoán." Liễu Minh từ tốn nói rồi thu lại cấm chế trong mật thất, đi ra ngoài.
Trước mắt chỉ cần thu đầy đủ tài liệu là hắn có thể điều chế Bổ Nguyên Linh Dịch rồi. Chỉ một ngày sau hắn đã thu thập đầy đủ những phụ liệu khác trong các tiệm thuốc và quay lại mật thất nơi lầu ba Bách Luyện Các. Hắn chuẩn bị một lát rồi mới khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều chế Bổ Nguyên Linh Dịch theo ghi chép trong ngọc giản. Đầu tiên hắn mài nhỏ những phụ liệu ra, đặt trong một cái chén nhỏ, tiếp đó đổ một chút Lam Thủy Dịch vào làm thuốc dẫn, chế thành một chén nước thuốc màu nâu, cuối cùng mới lấy tinh huyết Linh Miết vạn năm nhỏ vào.
Xì!
Giọt tinh huyết màu vàng vừa nhỏ vào đã làm dịch nâu trong chén xao động, từ từ ánh lên hào quang màu vàng kim. Chờ khi mười giọt tinh huyết đều nhập vào, nước thuốc màu nâu đã biến thành màu vàng nâu, hào quang nó tỏa ra cũng chói mắt hơn, đồng thời từng cỗ hơi nóng từ chén thuốc cũng phả ra. Liễu Minh tò mò chạm nhẹ vào linh dịch thì chợt cảm thấy một dòng nhiệt theo đầu ngón tay tiến vào cơ thể, sau đó lan ra khắp tứ chi bách hải, toàn thân chợt cảm thấy vô cùng thoải mái. Liễu Minh cảm thấy vui vẻ, vội vàng thúc giục pháp quyết vận chuyển. Một lát sau hơi ấm mới từ từ tan đi, thân thể hắn mới khôi phục như ban đầu. Đồng thời hắn cũng cảm thấy pháp lực trong thân thể mình như đã tăng lên một chút, giống như vừa được phục dụng vật bổ dưỡng vậy. Xem ra chất dịch này quả nhiên bất phàm, chỉ chạm nhẹ vào đã có hiệu quả tới vậy. Liễu Minh vô cùng thỏa mãn, lúc này không nói hai lời, vội lấy trứng Hóa Thức Trùng ra, cẩn thận ngâm vào chén. Chỉ thấy trứng trùng vừa chạm vào chất lòng màu vàng nâu kia thì những tia sáng vàng liền xông vào nó. Quả trứng giống như vật sống, từ từ lớn hơn. Mãi tới nửa chén trà sau, quả trứng mới không hấp thu nước nữa mà lặng lẽ nổi bên trong chén. Liễu Minh cũng không rời đi mà ngồi ở một bên, vẻ mặt chờ mong nhìn biến hóa của quả trứng trong chén.
Mấy ngày sau, quả trứng trùng tuy không hấp thu nước nữa, thế nhưng màu lam trên thân nó từ từ mất đi, vỏ trứng từ từ hiện ra một màu vàng nhạt. Lại qua thêm mấy ngày nữa.
Một tiếng "Rắc rắc" vang lên giòn tan.
Quả trứng côn trùng trong chén bỗng xuất hiện một khe nứt nhỏ, ngay sau đó một con sâu trong suốt màu vàng nhạt lớn cỡ ngón tay cái mới giãy giụa bò ra, há miệng nuốt lấy nuốt để dịch thể trong chén. Liễu Minh thấy vậy, gương mặt lộ nét vui mừng, cũng không quấy rầy nó mà tiếp tục quan sát.