Lời Hàn Tín vừa nói ra, sắc mặt vài tên Yêu Tộc sau lưng trung niên mặt đỏ hơi kinh ngạc, tuy nhiên khi nhìn tới ánh mắt hai người Liễu Minh lại tỏ ra vẻ cảnh giác. Ánh mắt trung niên mặt đỏ nhìn lướt qua Càn Như Bình, sau đó nhìn lên trên người Liễu Minh, thần thức thoáng đảo qua, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Thì ra là Liễu đạo hữu, tại hạ là Hàn Diệp, tộc trưởng bộ lạc Lạc Nhật. Đa tạ đạo hữu đã cứu mạng con ta, kính xin mời vào đại điện nói chuyện.” Khí tức trên người Liễu Minh như ẩn như hiện, trung niên mặt đỏ lập tức biết rõ đối phương cũng là tu sĩ Chân Đan, hơn nữa tu vi còn hơn xa mình, lập tức đưa tay ra hiệu mời.
“Tộc trưởng không cần phải khách khí.” Liễu minh gật nhẹ đầu sau đ thản nhiên dẫn theo Càn Như Bình tiến vào đại điện.
“Sự tình thú triều để sau sẽ thương nghị, các ngươi hãy lui xuống trước đi.” Sau khi Hàn Diệp quay người lại nói với mấy tên Hóa Tinh Kỳ Yêu Tộc, rồi cũng mang theo Hàn Tín đi vào bên trong.
Trên đại điện, tộc trưởng Lạc Nhật bộ lạc Hàn Diệp cùng với Liễu Minh ngồi diện nhau tại bàn chủ tọa ở trung tâm đại điện. Hai người Hàn Tín cùng Càn Như Bình theo đó ngồi bên cạnh.
“Lần này thật sự phải đa tạ Liễu đạo hữu đã ra tay tương trợ, nếu không tánh mạng của đứa nhỏ chỉ sợ thật sự khó mà giữ được.” Hàn Diệp nhìn qua sắc mặt có phần tái nhợt của Hàn Tín, một lần nữa chắp tay về phía Liễu Minh nói lời cám ơn.
“Chỉ là tiện tay mà thôi, tộc trưởng không cần phải lưu tâm. Bất quá trên đoạn đường đi tới đây, phát hiện số lượng yêu thú trong hạp cốc rất nhiều mà lại càng lúc càng nhiều yêu thú chạy tới, hình như đang tụ tập đến một vài nơi nào đó, không biết nguyên nhân vì sao.” Liễu Minh nghe vậy khoát tay nói.
“Xem ra thời gian thú triều bộc phát cũng không còn xa. Tín nhi, nói một chút tình huống mà lần này ngươi dò xét được đi.” Sắc mặt Hàn Diệp hơi đổi, không có trả lời ngay câu hỏi của Liễu Minh mà quay sang hỏi Hàn Tín.
“Đúng như lời nói của Liễu tiền bối, lần này số lượng yêu thú trong hạp cốc Thiên Liệt tựa hồ đông gấp nhiều lần so với những lần trước. Căn cứ vào tình huống chúng ta tìm hiểu được, yêu thú có thể xuất hiện vài đầu cấp bậc Thú Vương Chân Đan...” Hàn Tín lập tức mang những tin tức có được của lần dò xét này chậm rãi nói ra.
Lông mày Hàn Diệp nhíu chặt, Càn Như Bình ở bên cạnh cũng tỏ ra kinh ngạc, ngược lại Liễu Minh vẫn rất bình tĩnh.
“Vì để thu được nhiều tin tức, chúng ta đã xâm nhập vào chỗ sâu bên trong hạp cốc phụ cận sông Vân Long. Kết quả là không may bị một ổ Ma Ly thú tấn công, bị vẫn lạc mấy người ngay tại chỗ, sau đó chúng ta cùng nhau chạy trốn, trên đường lại gặp không ít yêu thú đuổi giết, luân phiên chém giết, khi ra đến được gần cửa cốc, thì chỉ còn ta cùng hai vị Lạc, Cổ trưởng lão. Tuy nhiên mọi người lúc đó đều bị trọng thương, lại thêm xung quanh có hơn mười đầu yêu thú vây công…” Sau khi dừng lại một chút, Hàn Tín lại tiếp tục thuật lại quá trình sau đó.
“Mỗi lần thú triều trước đây, bình thưởng chỉ có một đầu Thú Vương Chân Đan, đợt nhiều nhất cũng không quá hai con. Theo như kinh nghiệm trước kia, mỗi một đầu thú vương ít nhất có thể tụ tập được trên dưới vạn con yêu thú. Theo như tình huống mà lần này ngươi tìm hiểu rõ, nếu mà thực sự có vài đầu thú vương cùng lúc tiến công bộ lạc chúng ta, quy mô thú triều như vậy, chỉ sợ thật sự sẽ gây ra một cuộc đại kiếp. Tín nhi, ngươi mau đi thông tri cho mấy vị trưởng lão trong tộc, chút nữa đến đại điện thương nghị kế sách đối phó.” Hàn Diệp sau khi nghe xong, âm trầm phân phó.
“Vâng.” Hàn Tín nghe vậy, lập tức đồng ý rồi đi ra ngoài điện.
“Bộ lạc của chúng tôi gặp phải sự tình thú triều, lại làm cho đạo hữu chê cười. Đúng rồi, nhìn hai vị trang phục lạ lẫm, hơn nữa lại là thân phận Nhân Tộc, hẳn không phải là người của đại lục này sao?” Hàn Diệp quay qua Liễu Minh lên tiếng khó xử, rồi lập tức chuyển đề tài hỏi.
“Đạo hữu mắt sáng như đuốc, tại hạ quả thực đến từ đại lục Trung Thiên, lúc trước gặp chuyện ngoài ý muốn, trong lúc vô tình đã thông qua vết nứt không gian lưu lạc đến đây.” Trong nội tâm Liễu Minh đầu tiên cả kinh, sau đó lại nửa thật nửa giả trả lời.
“Nguyên lai là khách quý đến từ đại lục Trung Thiên, đã từng nghe qua Nhân Tộc ở đó mạnh mẽ cường thịnh, bất quá tại hạ kiến thức thô lậu, lại chưa từng bước ra khỏi đại lục Man Hoang. Nhị vị đạo hữu cứ yên tâm, tại nơi này mặc dù có không ít bộ tộc căm ghét Nhân tộc, nhưng cũng có không ít bộ tộc đối với Nhân tộc không có thành kiến thù địch gì.” Hàn Diệp cười hặc hặc nói.
“Nếu đúng như vậy, Liễu mỗ yên tâm rồi. Đúng rồi, khi nãy trên đường đi có nghe Hàn Tín nói, Man Hoang đại lục cũng có Nhân tộc sinh sống, không biết là ở nơi nào? Ngoài ra từ đại lục Man Hoang còn có cách nào để quay trở lại đại lục Trung Thiên không?” Liễu Minh nghe vậy, trong nội tâm hơi thả lỏng, mở miệng hỏi.
“Nơi này là hạp cốc Thiên Liệt ở vị trí cực tây của đại lục. Theo lão phu được biết, tu sĩ Nhân Tộc hình như ở một chỗ khác trên đại lục Man Hoang. Về phần cách đi lại, dường như trước kia có nghe thấy một ít, nhưng tình huống cụ thể lại không nắm biết rõ ràng.” Hàn Diệp nghe vậy, lắc đầu nói.
“Đã như vậy, chúng ta không tiện quấy rầy thêm nữa, xin phép cáo tại đây.” Liễu Minh sau khi nghe thế liền đứng dậy, chắp tay về phía Hàn Diệp rồi nói.
“Chậm đã, hai vị chắc là muốn phản hồi đại lục Trung Thiên phải không? Ta nhớ trong tộc chúng ta có một vị trưởng lão, có giao tình với một ít tu sĩ Nhân Tộc, có lẽ hắn biết rõ cách.” Ánh mắt Hàn Diệp chợt lóe lên, bỗng lên tiếng giữ Liễu Minh lại.
“Ah? Không biết vị trưởng lão đó bay giờ đang ở đâu?” Lông mày Liễu Minh nhíu lại hỏi.
“Thật là có chút không may, bây giờ y có việc nên đi ra ngoài, có lẽ không lâu nữa sẽ quay trở lại bộ lạc. Không bằng hai vị ở lại mấy ngày, để cho ta có dịp thể hiện chút ít tận tình địa chủ.” Hàn Diệp cười đề nghị.
“Như vậy thì không từ chối được rồi.” Liễu Minh hơi trầm ngâm, rồi cũng đồng ý.
Thời gian kế tiếp, Hàn Diệp lại cùng trò chuyện với Liễu Minh về một ít sự tình của đại lục Man Hoang.
Một lát sau, Hàn Tín quay trở lại đại điện, lập tức dẫn hai người Liễu Minh đi về chỗ ở. Trên đường, Liễu Minh hỏi thăm Hàn Tín ở đây có điển tịch liên quan đến đại lục Man Hoang hay không. Hàn Tín có chút sảng khoái, lập tức dẫn hai người Liễu Minh đi tới tàng thư của bộ lạc, từ trong đó chọn ra được mấy bản điển tịch. Sau gần nửa canh giờ, dưới sự dẫn dắt của Hàn Tín, hai người đi tới một tòa thạch ốc tiếp đãi ngoại khách.
Trong phòng bày biện tương đối đơn giản nhưng có chút rộng rãi, bên trong có mấy căn mật thất. Ánh mắt Càn Như bình nhìn lên vách tường có khắc một ít phù văn cổ quái, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
“Như Bình, những thứ này là cái gì?” Liễu Minh đi tới hỏi.
“Minh đại ca, theo ta suy đoán thì những cái này là phù văn cấm chế của Yêu Tộc, khi nãy trong đại điện cũng có nhìn thấy không ít, chắc là dùng để giúp phòng ốc được kiên cố.” Càn Như Bình nghe vậy, quay đầu lại giải thích.
“Ta thấy ngươi có chút hứng thú với cấm chế nơi đây, tuy nhiên hiện tại chúng ta lại không biết nhiều về bộ lạc Lạc Nhật này, tạm thời vẫn nên cẩn thận một chút, không nên đi loạn trong cốc.” Liễu Minh nói vài câu khuyên bảo.
Càn Như Bình nghe vậy thì nhẹ gật đầu. Lúc này Liễu Minh mới yên lòng, quay người đi vào trong một gian mật thất, lật xem mấy bản điển tịch, bắt đầu nghiên cứu kỹ càng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Minh mới rời mắt khỏi quyển điển tịch dày cộp, thở phào nhẹ nhõm. Từ trong cuốn điển tịch này, cuối cùng hắn cũng nắm rõ đại khái một ít tin tức cơ bản của đại lục Man Hoang.
Đại lục Man Hoang có diện tích cực kỳ rộng lớn, theo miêu tả trong thư tịch thì không thua kém gì đại lục Trung Thiên và Cửu U Minh Giới. Tại nơi này, không giống với Nhân Tộc là có tông môn, quốc gia, mà ở đây lấy bộ lạc là chính. Bộ lạc nhỏ chỉ có hơn mấy trăm, vài ngàn tộc nhân, giống như bộ lac Lạc Nhật. Mà bộ lạc lớn lại chiếm cứ thế lực lớn vạn dặm, trong tộc có mấy chục vạn thậm chí trên trăm vạn tộc nhân.
Tại đại lục Man Hoang, những bộ lạc sở hữu thế lực lớn nhất được gọi là Man Hoang Bát Tộc, theo thứ tự là Huyết Đằng, Thiên Hồ, Thanh Xà, Lôi Hạc, Ảnh Lang, Ngân Hổ, Man Hùng, Liệt Ưng.
Năm đó ở phế tích Thượng Giới, Liễu Minh từng nghe Lam Tư của Lam Mộc Tộc nói qua một số sự tình của đại lục Man Hoang. Hơn nữa hắn cũng đã từng gặp qua tộc nhân của Ảnh Lang, Ngân Hổ, Man Hùng, Liệt Ưng.
Mới nghĩ đến đây, Liễu Minh không tự chủ được nhớ tới Giao Cơ, nàng là thiếu nữ Cửu Vĩ tu vi cực cao đã từng cùng hắn có duyên hợp thể. Để được tiến vào thượng giới phế tích, khẳng định là thân phận nàng không đơn giản, nếu không đoán sai, chắc hẳn là thuộc tu sĩ của Thiên Hồ nhất tộc.
Còn về ba tộc quần Huyết Đằng, Thanh Xà, Lôi Hạc, hắn cũng chưa có tiếp xúc, bất quá căn cứ vào ghi chép trong điển tịch, xếp thứ nhất trong bát tộc là Huyết Đằng Tộc, lại là yêu thú thực vật, điều này làm cho Liễu Minh có chút giật mình.
Mỗi thế lực tộc quần trong bát tộc đều chiếm lấy một bảo địa linh mạch tốt nhất đại lục Man Hoang, tương trợ lẫn nhau. Một số tiểu tộc hoặc là phụ thuộc vào bát đại tộc quần, hoặc là sống ở một ít chỗ xa xôi tìm kế sinh nhai.
Trong điển tịch, ngoại trừ ghi chép về các loại Yêu Tộc, Liễu Minh còn thấy có một ít nói về tu sĩ Nhân Tộc ở đây. Không riêng gì Nhân Tộc, tại một vài nơi hơi vắng vẻ hẻo lánh của đại lục Man Hoang, vẫn còn tồn tại một số những chủng tộc khác nữa, tuy nhiên trong sách này không có ghi chép rõ ràng, chẳng qua chỉ là một ít tin tức vụn vặt.
Liễu Minh đứng dậy, bước đi thong thả mấy bước trong phòng, chợt đứng lại. Theo địa đồ lúc trước Hàn Tín đưa cho hắn, cách bộ lạc Lạc Nhật hơn vạn dặm có một thành trì tên là Hắc Thủy, nơi đó chính là một địa phương dùng để giao dịch buôn bán, đi tới đó, thì có thể có được tin tức kỹ lưỡng hơn.
Nghĩ tới đây, Liễu Minh không do dự nữa, lập tức bước ra ngoài. Hắn vừa đi tới phòng khách, chợt một tiếng nổ cực lớn vang lên từ bên ngoài. Toàn bộ phòng ốc đột nhiên rung lắc, tiếp theo là những âm thanh ù ù không ngừng truyền tới, trong đó còn kèm theo cả tiếng quát tháo la hét của Yêu Tộc bộ lạc Lạc Nhật.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Càn Như Bình từ một gian mật thất khác đi tới sau lưng Liễu Minh hỏi, trên mặt lộ ra thần sắc bất an.
“Không có việc gì, chúng ta đi ra xem.” Liễu Minh vỗ vỗ bả vai Càn Như Bình, hắc khí cuộn xung quanh, mang theo hai người phóng ra ngoài không trung.
Tình hình bên ngoài khiến cho hai người sửng sốt, nhìn ra xa xa, chỉ thấy chỗ cửa vào sơn cốc, một đám đông nghịt yêu thú hình Sói đang công kích tường thành miệng sơn cốc. Ngoài ra, trên bầu trời cũng có vài chục con phi xà lớn màu xanh, trên lưng mọc ra một đôi cánh rộng, cùng một đôi móng vuốt sắc bén, không ngừng công kích xuống phía dưới.
Thạch ốc mà hai người Liễu Minh ở chỗ sâu bên trong sơn cốc, cho nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không bị ảnh hưởng đến.
Rõ ràng bộ lạc Lạc Nhật không có sự chuẩn bị cho cuộc tập kích này, thỉnh thoảng lại có người thương vong bởi phi xà trảo xuống. Khắp nơi trong bộ lạc tràn đầy hoảng sợ la hét, một ít già yếu, phụ nữ và trẻ em vội vàng trốn vào phòng ốc kiến trúc. Cũng may kiến trúc trong sơn cốc đều có cấm chế gia cố, đám phi xà trong khoảng thời gian ngắn cũng không làm gì được.