Mục lục
Ma Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như Bình Khốn trận bày ra

"Hương Kình" chạy trốn vậy là không xong.

(andreyquoc)

Mấy người Nhan Thanh nghe vậy thì đều tỏ ra giật mình. Bọn họ thực sự không ngờ nha đầu nhìn như tùy tùng này lại là một trận pháp đại sư, liền có chút nghi ngờ nhìn sang Liễu Minh.

"Ba vị đạo hữu, Bình nhi đúng là có vài phần thiên phú trong lĩnh vực trận pháp. Nếu ba vị đồng ý xuất thủ tương trợ, tại hạ sẽ nâng thù lao từ năm trăm vạn Linh Thạch lên tám trăm vạn, không biết ý chư vị thế nào?" Liễu Minh mỉm cười, nhìn thoáng qua Càn Như Bình rồi nói.

"Liễu đạo hữu đã không cần chúng ta xuất thủ đối phó với Hàn Hương Kình thì chút chuyện nhỏ này chỉ là tiện tay mà thôi." Nhan Thanh nghe vậy, sắc mặt vui vẻ, không nói hai lời liền lập tức đáp ứng.

Kính Tiên tử và đại hán họ Cát thấy không cần phí bao nhiêu công sức đã có thù lao gấp đôi thì đương nhiên không phản đối, đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý.

"Vậy làm phiền các vị phối hợp rồi. Đợi chuyện này chấm dứt, đương nhiên Liễu mỗ sẽ không bạc đãi các vị. Thế nhưng trước hết Liễu mỗ cần xác minh Hàn Hương Kình có còn ở nơi này không đã, tới lúc đó bày trận vẫn chưa muộn." Liễu Minh chắp tay với ba người, mỉm cười nói.

Ba người Nhan Thanh đương nhiên cũng không có ý kiến gì.

Thời gian tiếp theo, bọn họ thu liễm khí tức, lặng lẽ tiến vào hòn đảo, nấp vào một nơi khá kín đáo, thả thần thức chờ đợi.

Kết quả mãi hai ngày sau, xung quanh hòn đảo vẫn im lặng như cũ, không có chút động tĩnh khác thường nào cả. Nhân cơ hội này, Càn Như Bình liền nói kế hoạch bày trận cho đám người Nhan Thanh. Vốn dĩ ba người họ còn không tin, thế nhưng khi nghe giảng giải thì lập tức ngạc nhiên tới trợn mắt há mồm.

Lúc này, Liễu Minh vẫn một mực chăm chú quan sát động tĩnh xung quanh, chỉ thấy những cây hải tảo xanh biếc vốn dĩ có chút thưa thớt thì giờ đây lại sinh trưởng vô cùng nhanh chóng, thậm chí tới chập tối ngày thứ hai chúng đã trở nên dày đặc hơn nhiều, nhìn từ xa như một tấm thảm mượt mà vậy.

Giữa trưa ngày thứ ba, bỗng nhiên dưới đáy biển phía Đông hòn đảo chợt truyền tới một tiếng gầm trầm thấp, ngay sau đó mặt biển lập tức tạo thành một xoáy nước cực lớn, một đầu cự kình xanh biếc hiện ra, thỉnh thoảng lại phun ra mấy cột nước khổng lồ cao tới mấy chục trượng. Sau đó, cự kình mở lớn miệng, một cỗ hấp lực từ đó phun ra, chỉ trong nháy mắt đã hút hết số Mặc Xi Thảo trong phạm vi mươi trượng gần đó. Ngay sau đó, thân hình lớn tới mấy trăm trượng của nó khẽ uốn éo một chút rồi lại chui xuống đáy biển. Trước khi biến mất, cái đuôi của nó còn đập mạnh một cái, tạo ra một cơn sóng dữ dội.

Từ khi đầu cự kình này xuất hiện tới khi biến mất chỉ chừng hai ba lần hô hấp, thế nhưng bằng vào thị lực của đám người Liễu Minh thì chừng đó thời gian là quá đủ để bọn họ nhìn kỹ càng.

"Quả nhiên là Hàn Hương Kình!" Liễu Minh so sánh với hình dạng đầu thú này trong sách một lát rồi có chút suy nghĩ thì thầm. Nếu đã tìm được đầu Hàn Hương Kình này, đương nhiên Liễu Minh cũng không bỏ qua cơ hội lần nữa, lúc này, hắn quay đầu, nháy mắt với Càn Như Bình.

Càn Như Bình hiểu ý cười cười, thương lượng với đám người Nhan Thanh rồi lập tức chia làm hai hướng, bắt đầu bố trí trận pháp.

Chờ tới khi màn đêm buông xuống, dưới sự bố trí cật lực không nghỉ ngơi chút nào, một tòa đại trận được hoàn thành, bao phủ toàn bộ hòn đảo.

Nếu lúc này nhìn từ trên xuống sẽ thấy ba người Nhan Thanh, Kính Tiên tử và đại hán họ Cát đang đứng thành một tam giác, trong tay ai nấy đều cầm một cây trận kỳ xanh da trời, đang liên tục huy động lên không trung. Cùng lúc đó, xung quanh hòn đảo, một lớp tơ mỏng màu xanh da trời dần dần hiện ra, chậm rãi đan xen vào nhau tạo thành một tấm lưới cực lớn, phong tỏa toàn bộ hải vực lân cận hòn đảo. Cũng vì những sợi tơ này không truyền ra chút pháp lực nào, lại có màu xanh thẫm lẫn vào màu nước biển nên toàn bộ quá trình xảy ra đều vô cùng yên tĩnh, mãi cho tới khi tấm lưới được hình thành thì mấy đàn cá bơi gần đó cũng không phát hiện ra chút nào.

"Minh đại ca, Hàn Hương Kình bây giờ đã như cá nằm trong chậu, về phần bắt được hay không còn phải trông cậy ở huynh." Càn Như Bình mỉm cười, nhẹ nhàng gạt một sợi tóc đẫm mồ hôi ra.

Liễu Minh nghe vậy thì khẽ gật đầu, lập tức hóa thành một bóng đen, lao ngay xuống dưới, "Ào" một tiếng đã chìm xuống biển, vung lên một đám bọt nước trắng xóa.

Thời gian một bữa cơm trôi qua, Liễu Minh đi tới một rãnh nứt nơi đáy biển thì phát hiện một khe hở khổng lồ lớn chừng mấy trăm trượng, bên ngoài còn lơ lửng một ít vụn Mặc Xi Thảo, mà trong động quật còn phiêu tán ra một cỗ mùi thơm nhàn nhạt. Liễu Minh đứng nơi cửa động quan sát một lát, gương mặt hiện lên nét vui mừng, tiếp đó hắn ẩn dấu khí tức, cẩn thận bước vào từng chút một. Bên ngoài khe hở nhìn có phần gồ ghề, thế nhưng bên trong lại bóng loáng, chung quanh chi chít những Ngũ Thải Ban Lan san hô, dưới ánh hào quang từ dạ minh châu tỏa ra trở nên có phần huyền ảo.

Đột nhiên, thần sắc Liễu Minh khẽ động, bởi vì hắn vừa phát hiện ra một đầu Cự Kình xanh đậm lớn cỡ mấy

y trăm trượng đang nằm nghỉ, chính là đầu Cự Kình mà trước kia mình từng gặp lại.

Từ uy áp trên người nó tỏa ra thì đây chính là một đầu Yêu thú Chân Đan cảnh.

Hàn Hương Kình thoạt nhìn đang có tâm tình không tệ, lúc này không ngừng uốn eo thân thể như con thoi luồn qua lách lại giữa đám thạch lâm dưới nước. Bỗng nhiên, hai mắt của nó khẽ động, thân hình đồ sộ theo đó giật lui về sau, cẩn thận quan sát một vùng nào đó phát sinh dấu hiệu bất thường.

Sự việc kể ra thì chậm nhưng lại diễn tiến vô cùng nhanh chóng. Chỉ thấy một đạo lưu quang màu đen thình lình lóe lên sau đó bay vọt về phía Hàn Hương Kình với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, khiến cho nước biển bốn phía bị xé toạc thành nhiều đoạn ngắt khúc giống như không hề có ý định che dấu. Hàn Hương Kình còn chưa kịp nhìn rõ người tới, hắc quang trước mắt đã thu lại, để lộ thần hình của Liễu Minh. Hắn không đợi yêu ngư đối diện kịp thời phản ứng đã nhấc tay phóng ra một đạo lưu quang tử sắc mang theo vằn nước rộng chừng vài trượng kích bắn với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tiến sát thân thể của Hàn Hương Kình. Nào ngờ, trong lúc hoảng hốt, yêu kình vẫn có thể uốn người tránh thoát một kích trí mạng. Thế nhưng, phần lưng của nó lại bị kiếm quang tử sắc xuyên thủng một cách dễ dàng.

“Ngao…”

Nương theo tiếng thét dài đau đớn, Hàn Hương Kình liền quẫy mạnh phần đuôi, tạo thành vô số băng trùy khổng lồ phô thiên cái địa bắn tới Liễu Minh, phong kín toàn bộ đường lui của hắn. Liễu Minh thấy vậy lại không hề trốn tránh mà còn bơi nhanh về phía trước đồng thời khẽ run tay áo phóng ra sáu đầu Vụ Giao mang theo mảng lớn hắc quang bao bọc toàn bộ băng trùy xanh đậm. Chỉ nghe từng tràng âm thanh trầm đục truyền ra từ trong quang cầu màu đen, sau chốc lát đã không còn một tia động tĩnh.

Nhìn thấy Liễu Minh vẫn tiếp tục thu hẹp khoảng cách, Hàn Hương Kình liền há miệng phun ra một đám bọt biển khiến cho sóng nước mấy trăm trượng xung quanh thình lình trở nên đặc sệt như keo. Trong lúc đó, chiếc đuổi khổng lồ của nó không ngừng vung vẩy, bất chấp máu tươi tuôn ra ồ ạt cùng đau đớn tê dại trên người để bơi nhanh về hướng khác. Điều này khiến cho họ Liễu phải giật mình kinh ngạc trong thoáng chốc.

Ngay khi nhìn thấy bọt biển màu trắng ào ạt xông tới, Liễu Minh liền hóa thành một đạo quang mang đen kịt đuổi theo phương hướng mà Hàn Hương Kình bỏ chạy. Bọt khí vừa mới tiếp xúc màn sáng bên người của hắn liền hóa thành sương mù màu trắng, căn bản không thể tạo thành tác dụng ngăn cản gì đáng kể.

Nhưng trong lúc này, một màn quỷ dị lại đột nhiên xuất hiện.

Mặc kệ hắn có sử dụng thần thức dò xét cỡ nào, cũng không thể tìm ra tung tích của Hàn Hương Kình, ngay cả thân thể khổng lồ của nó cũng giống như hoàn toàn biến mất khỏi mặt biển trước mắt. Sau một lát, Liễu Minh mới phát hiện một vệt máu lờ mờ đang dần tiêu tán vì vậy hắn liền thay đổi phương hướng, phóng nhanh đến vị trí này. Nhưng ngoài trừ vài sợi tơ máu còn chưa tan hết, họ Liễu không thể phát hiện gì thêm.

Cùng lúc đó, tại một vị trí cách nơi vừa xảy ra cuộc đuổi bắt chừng mấy chục dặm, toàn thân Hàn Hương Kình đang được một tầng lam quang nhu hòa bao bọc khiến nó giống như hòa lẫn làm một với biển nước chung quanh để tiến nhập trạng thái không hình không bóng. Hơn nữa, vết thương trên người con thú này cũng đang hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhận ra. Thần thông ẩn nấp bẩm sinh này đã mấy lần giúp nó thoát khỏi sự truy đuổi của cường địch. Hiện tại, khoảng cách giữa hai bên đã được kéo dãn khá xa vì vậy việc thoát khốn của nó chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Đúng vào lúc này, một tiếng “Oanh” thật lớn vang lên. Hàn Hương Kình chỉ cám thấy trước mắt lóe hiện lam quang, thân thể cao lớn của nó theo đó đột nhiên chấn động như vừa đâm phải vách tường vô cùng kiên cố. Va chạm dữ dội đã nhấc lên cơn sóng cao quá đầu người hơn nữa còn khiến Hàn Hương Kình trở nên mê muội trong thoáng chốc. Khi nó quay đầu nhìn lại liền thấy một cảnh tượng khó có thể tin được.

Chỉ thấy nước biển vốn dĩ trong suốt chợt xuất hiện vô số tinh ti đan vào một chỗ hơn nữa còn tỏa ra hào quang u lam tạo thành bình chướng xuyên suốt từ đáy lên đến mặt biển. Đây rõ ràng là khốn trận Càn Như Bình đã bố trí. Xa xa, Liễu Minh nhìn thấy cảnh này liền tỏ ra vô cùng vui mừng. Toàn thân đại phóng hắc quang, nhanh chóng tiến đến vị trí của Hàn Hương Kình. Trong lúc đó, con cá khổng lồ kia vừa bị đụng đến choáng váng, đến khi nhận ra một tia nguy hiểm mới hốt hoảng quay đầu nhìn lại.

Giờ khắc này, Liễu Minh đã sớm xuất hiện cách nó chừng mấy trăm trượng. Chỉ thấy hắn khẽ vẫy hai tay khiến cho phi kiếm tím biếc biến ảo mơ hồ đồng thời phát ra điện xà tử sắc lao vọt về phía Hàn Hương Kình. Sau một khắc, mấy chục đạo kiếm quang tím biếc đã hóa thành võng kiếm vô cùng nghiêm mật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK