Liễu Minh nghe vậy, nhướng mày, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng một khắc trước khi bị vết nứt không gian thôn phệ năm đó, hình như như đúng là đã nhìn thấy thân ảnh mông lung của một vị đại năng. Có điều với tu vi và lịch duyệt của hắn năm đó, tự nhiên không thể liên tưởng đến quá nhiều thứ.
Lại nói, đây cũng không phải lần đầu họ Liễu nghe nhắc tới Đàm Quang Sơn. Còn nhớ năm xưa, vì thay sư phụ của Lạc U Phong là Âm Cửu Linh tranh đoạt một con ấu thú Linh Lộc chín màu, hắn đã từng đấu pháp một hồi đệ tử của Hạo Nhiên Thư Viện. Mà vị trọng tài ngày đó chính là vị tăng nhân Vân Cương trẻ tuổi của Đàm Quang Sơn.
Xem ra hôm nay, những tăng nhân này đều là hạng người bất hiển sơn bất lộ thủy, thật sự không thể coi thường. Trong lúc lâm nguy, Ma Nhai Thánh Tôn chạy đến, thi triển thần thông thông thiên, phong ấn Minh Trùng Chi Mẫu gần như đã phá giới hàng lâm tại một không gian dị độ. Ngay cả bọn người Huyết Tổ, Tứ Đại Tà Tu kia cũng bị lão nhân gia giam cầm trong đó. Thế nhưng cuối cùng Thánh Tôn cũng tự mình tiến nhập vào không gian dị độ đó, còn lưu lại lời nói trước khi rời đi là phải ở trong không gian nọ tám trăm năm để giữ cho phong ấn triệt để vững chắc, hi vọng thời gian này Tứ Đại Thánh Tông có thể quét sạch Minh Trùng ở các nơi còn lại trên đại lục, để cho Trung Thiên được yên bình.” Ngọc Thanh sư thái chậm rãi kể lại.
Liễu Minh chuyên chú lắng nghe, những chuyện mà Ngọc Thanh sư thái nói, hắn cũng không được biết.
“Ma Nhai Thánh Tôn đã phong ấn tên đầu sỏ Minh Trùng Chi Mẫu, thế sao liên minh Nhân Tộc lại không thể khu trục hết đám Minh Trùng còn lại trên đại lục.
“Trận chiến ngày đó tuy nói liên minh Nhân Tộc ta thắng hiểm mà chấm dứt, nhưng không thể nào diệt hết đám Minh Trùng kia, ngược lại tu sĩ các phái tổn thương thảm trọng, thậm chí đến đại năng Thông Huyền cũng đều vẫn lạc mấy vị, có thể gọi là lưỡng bại câu thương.”
“Sau đó tuy liên minh tận hết sức lực truy sát Minh Trùng khắp nơi, nhưng không vì Minh Trùng Chi Mẫu bị phong ấn mà Minh Trùng giảm bớt lộng hành. Những địa phương khác trên đại lục tiếp tục sinh ra mấy cái thông đạo Trùng động khác, vô số Minh Trùng không ngớt lại xông vào đại lục Trung Thiên, mặc dù không có tồn tại Vĩnh Sinh nào hàng lâm nữa, nhưng Minh Trùng có tu vi Thiên Tượng, thậm chí là Thông Huyền cảnh thỉnh thoảng vẫn xuất hiện.
“Trong mấy trăm năm sau đó, liên minh Nhân Tộc cùng bọn Minh Trùng này tiến hành một cuộc chiến trường kỳ, có điều thế lực hai bên tương đương, không ai làm gì được ai.” Ngọc Thanh sư thái cười khổ nói.
Liễu Minh nhíu mày, trong lòng thầm có chút hổ thẹn. Hắn thân là thành viên của Nhân Tộc, tuy nói thân bất do kỷ, nhưng bất luận là ở đại lục Man Hoang hay đại lục Vạn Ma đều bình yên sống qua ngày, mà mọi người ở Trung Thiên lại ngày ngày chống cự lại Minh Tộc xâm lấn.
“Mấy năm chinh chiến liên miên, khiến cho đại lục vốn là nơi phồn hoa tươi đẹp nay đã không còn, biến hóa quá lớn xảy ra, đại bộ phận tiểu thế lực và tán tu đều bám víu vào Tứ Đại Thái Tông, Bát Đại Thế Gia cùng với những đại tông môn vạn năm. Còn các thành trì phàm nhân thì cũng bắt đầu di chuyển đến các đại tông phái xung quanh, bởi vì chỉ có như vậy họ mới có thể sinh tồn dưới sự tàn sát bừa bãi của Minh Trùng.” Ngọc Thanh sư thái nói tới đây, nét mặt chợt buồn bã.
Liễu Minh nghe vậy, thoáng gật đầu, khó trách hắn đi suốt dọc đường mà chẳng thấy nhà cửa gì cả, duy chỉ có tại Diệu Âm Viện này mới gặp được một tòa đại thành ở bên cạnh.
“Loại cục diện này rốt cuộc có chút biến hóa vào trăm năm trước. Liên minh Nhân Tộc trải qua hi sinh vô số cuối cùng cũng từng bước đánh tan bọn Minh Trùng phá giới này, cũng thuận lợi phong ấn mấy cái thông đạo lại. Nhưng mắt thấy thắng lợi trong tầm tay, thì phong ba bão táp lại nổi lên” Ngọc Thanh sư thái thở dài.
“Lại xảy ra chuyện gì sao?” Liễu Minh khẽ động trong lòng, mơ hồ đoán được một chút, nhưng vẫn muốn hỏi cho tường tận.
“Ước chừng trăm năm trước, tại nơi sâu trong sơn mạch Cô Phượng ở phía Tây Nam của đại lục, bầu trời bỗng xuất hiện những khe hở không gian thật lớn. Trong những cái khe này, cứ qua một thời gian ngắn lại rơi xuống từng khỏa sao băng, mà trong mỗi khỏa sao băng lại có chứa một con quái vật nửa tằm nửa người, tu vi của chúng đều từ Chân Đan Cảnh trở lên, thậm chí còn có cả Thiên Tượng và Thông Huyền nữa.”
“Chắc tiền bối cũng đoán được, những quái vật này chính là thứ mà vừa nãy tiền bối đã thấy, Khúc Nghiêu. Mà đám Khúc Nghiêu này dường như đã cùng với Minh Trùng trở thành đồng minh, thường xuyên xuất hiện với nhau, cùng tiến cùng lùi.” Ngọc Thanh sư thái nói.
Liễu Minh thầm thở dài, khi còn ở trong bí cảnh Thiên Môn Bí đã nghe qua về bí văn Thượng cổ Khúc Nghiêu xâm lấn, tất nhiên đối với loại quái vật khủng bố đó có thể hình dung được phần nào. Đại lục Trung Thiên đúng là vận mệnh đen đủi, sóng gió hết lớp này tới lớp khác lại nổi lên, luân phiên tao ngộ dị tộc xâm lấn, đầu tiên là Minh Tộc, giờ lại thêm Khúc Nghiêu.
“Thêm sự gia nhập của dị tộc Khúc Nghiêu, cục diện mà liên minh nhân tộc vất vả lắm mới giành được một lần nữa lâm vào hoàn cảnh xấu, Minh Trùng thừa cơ phản công. Gần trăm năm này, liên minh tổn thất càng nặng nề, không ít đại tông vạn năm đã bị diệt, Tứ Đại Thái Tông cũng tổn thương nguyên khí trầm trọng.” Ngọc Thanh sư thái thở dài một tiếng.
“Không ngờ thế cục hôm nay lại hung hiểm như vậy, có điều những Khúc Nghiêu này xuất hiện e là không phải ngẫu nhiên a?” Liễu Minh cau mày, dường như nghĩ tới điều gì.
“Việc này còn không cách nào xác thực, tuy nhiên chỉ sợ không thoát khỏi liên quan với Minh Trùng Chi Mẫu, có lẽ hai tộc bọn chúng đã thỏa thuận ước định gì rồi mà không cho bên ngoài biết.”
“Mấy chục năm gần đây, sơn mạch Cô Phượng Sơn Mạch xuất hiện ngày càng nhiều khe nứt không gian, hơn nữa lại còn liên tiếp với nhau tạo thành vết rách càng to hơn. Điều đáng lo là trong khe nứt bắt đầu truyền ra một cỗ khí tức khủng bố vô biên không thua gì Minh Trùng Chi Mẫu lúc trước. Dựa theo phán đoán của những đại năng Thông Huyền trong liên minh, sợ là một đầu Khúc Nghiêu có thực lực Vĩnh Sinh sắp phá giới xông qua rồi.” Ngọc Thanh sư thái hiện ra một tia bất an trong mắt, nói.
“Vậy lúc này liên minh Nhân tộc cứ bỏ mặc tình hình mấy khe nứt này trong sơn mạch Cô Phượng mà không quản hay sao.” Liễu Minh nhướng mày hỏi.
“Tất nhiên là muốn quản, chỉ là không biết có phải trùng hợp hay không, mà xung quanh sơn mạch Cô Phượng lại xuất hiện mấy cái thông đạo Trùng động của Minh Trùng, liên minh tập kích mấy lần nhưng đều thất bại quay về. Ngoài ra, vì bận tâm đến an toàn cho các đại phái, mệt mỏi ứng phó mọi chuyện xung quanh, nên liên minh không còn đủ sức để chế ước tình hình ở địa phương đó nữa.
“Từ sau khi sơn mạch Cô Phượng hư hư thực thực truyền ra khí tức của Khúc Nghiêu Vĩnh Sinh cảnh, Tứ Đại Thái Tông đã quyết định đánh cược một ván, tổ chức một cuộc đại phản công, phong ấn triệt để vết nứt không gian trong Cô Phượng Sơn Mạch lại. Mấy vị trưởng lão Thiên Tượng của bổn viện đã chạy tới chỗ của liên minh, chỉ còn có một mình bần ni ở lại giữ tông môn thôi. Nếu hôm nay không được Liễu tiền bối tương trợ, có lẽ bổn viện đã gặp kiếp nạn diệt tông rồi.” Ngọc Thanh sư thái nói đến đây, chắp tay thi lễ lần nữa.”
Kỳ thật nàng cũng không nói ra hết, vì cuộc chiến sống còn này mà liên minh đã buông xuôi không ít thành trì của Nhân tộc và các tông môn vạn năm, phó mặc hoàn toàn cho bọn họ tự sanh tự diệt. Sợ rằng hôm nay mỗi ngày trôi qua, lại có thêm rất nhiều nơi giống như thành Điền Phong bị Minh Trùng vây công. Rồi bởi vì thực lực thủ hộ của tông môn không đủ mà trầm luân khổ hải, ngàn vạn sinh linh biến thành thức ăn cho Minh Trùng.
“Ngọc Thanh đạo hữu không cần nói vậy. Nếu mọi chuyện đã nghiêm trọng như thế thì Liễu mỗ cũng không ở đây lâu nữa, tại hạ phải chạy đến liên minh của tứ đại Thái Tông, góp chút sức mọn cho hành động lần này.” Liễu Minh nghe xong liền đứng lên, trầm giọng nói.
“Liễu tiền bối tu vi đã đạt tới Thông Huyền, tất nhiên sẽ là trợ lực cực lớn cho liên minh, bần ni cũng không dám làm phiền nữa, mong rằng tiền bối chuyến này được thuận lợi.” Ngọc Thanh chắp tay trước ngực đáp lời.
Ánh mắt Liễu Minh khẽ nhúc nhích, cũng không giải thích gì. Sau khi hỏi rõ vị trí của liên minh Nhân tộc, hắn liền rời khỏi Diệu Âm Viện, hóa thành một đạo hắc quang biến mất nơi chân trời. Ngọc Thanh sư thái nhìn theo bóng Liễu Minh, khẽ thở dài, miệng niệm một câu phật hiệu.
…
Đi được một đoạn, Liễu Minh hơi do dự sau đó bay thẳng về hướng Thái Thanh Môn. Theo lời Ngọc Thanh sư thái, hắn biết hôm nay đại bản doanh của liên minh Nhân tộc đặt ở Trung Bộ của đại lục, đang tích súc lực lượng cho cuộc chiến cuối cùng. Có điều trước đó hắn vẫn quyết định về Thái Thanh Môn một lần rồi tính sau.
Từ Nam Hải tới Trung Thiên, ngày xưa Ngọc Thanh sư thái đã mang theo Liễu Minh và Già Lam đi mất mấy năm trời mới tới, chẳng qua hiện giờ Liễu Minh toàn lực lên đường, chỉ mấy ngày sau đã thấy Thái Thanh Môn ẩn hiện ở đằng xa.
Đoạn đường này tất nhiên tao ngộ không ít Khúc Nghiêu và Minh Trùng, nếu tránh được hắn sẽ tránh, nếu không thì hắn thả Hạt Nhi cùng Phi Nhi ra. Với thực lực hiện nay của hai đầu linh sủng thì đối phó với bọn Minh Trùng, Khúc Nghiêu bình thường sẽ không gặp vấn đề gì, vừa có thể tăng kinh nghiệm thực chiến mà còn đạt được nhiều chỗ tốt để ngày sau đột phá nữa.
Sơn mạch Vạn Linh thuộc Thái Thanh Môn giờ đây thoạt nhìn không còn phồn hoa như trước, hơn phân nửa thành trì, phường thị xun quanh đã đóng cửa, bộ dạng tiêu điều xác xơ. Liễu Minh không dừng lại bên ngoài mà trực tiếp bay vào sâu trong sơn mạch. Phi hành được một hồi, đôi mày Liễu Minh dần nhíu lại, trên đường đi hắn không gặp bất cứ một tên đệ tử Thái Thanh Môn nào, khắp nơi đều yên ắng, tình cảnh có chút quái dị. Hắn tăng nhanh tốc độ, nhoáng cái tới vị trí tông môn, sắc mặt liền nao nao. Toàn bộ Thái Thanh Môn như bị phong bế, môn hộ đóng chặt.
“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì…” Liễu Minh nhíu mày, thanh quang trên người lóe lên, bỗng hóa thành hình dạng gần như vô hình, bay thẳng đến hào quang cấm chế.
Đây là sau khi hắn tiến giai Vĩnh Sinh đã lĩnh ngộ ra một loại thần thông nhờ tìm hiểu Xa Hoạn Bí Thuật. Thân thể như ở trạng thái linh thể, đại trấn cấm chế bình thường cơ bản là mất tác dụng trước mặt hắn.
Thế nhưng khi Liễu Minh vừa chạm tới hào quang màu xanh của cấm chế, hắn liền bị một cỗ thanh quang nổi lên kèm theo lực lượng nhu hòa phát ra ngăn cản lại. Liễu Minh lộ ra thần sắc kinh ngạc, từ từ hiện rõ chân thân. Hào quang cấm chế màu xanh này không ngờ lại huyền diệu đến vậy, ngay cả hắn cũng không thể lẻn vào. Liễu Minh hơi trầm ngâm rồi lật tay lấy ra một cái lệnh bài Bí Truyền Đệ Tử, lệnh bài phóng ra một mảnh hắc quang, chiếu lên màn hào quang cấm chế. Nhưng hồi lâu sau hào quang cấm chế màu xanh cũng chẳng có dấu hiệu gì gọi là mở ra.