"Khối Lưu Ly Dung Hỏa Kim kia thì thôi cũng được, nó chỉ rất có tác dụng với người Luyện thể. Thế nhưng giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy chính là bảo vật Thủy thuộc tính cực phẩm, phải do một cường giả Hóa Tinh Kỳ tinh thông thần thông Thủy thuộc tính mới có thể tinh luyện ra được, bất kể là dùng nó để luyện chế thành một kiện Linh Khí, hay chỉ có vai trò là một tài liệu luyện khí, đều có diệu dụng vô tận. Hơn nữa nếu có thêm một giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy rồi luyện chế thành Nhị Nguyên Trọng Thủy, Tam Nguyên Trọng Thủy, giá trị sẽ tăng vọt gấp trăm lần vạn lần. Hắc hắc, đến lúc đó thì ..." Sở đại sư cười gian xảo nói.
"Ta hiểu rõ ý tứ của Sở đại sư. Loại bảo vật này đích xác không nên ở trong tay một gã Linh Đồ. Ta đã phái huynh đệ Quách thị đi rồi, hẳn là sau đây không lâu sẽ có tin tức truyền về." Mạnh chưởng quỹ trầm ngâm một chút, sau đó trả lời như thế.
"Rất tốt. Quả nhiên ngươi không phải là người cổ hủ. Nếu chúng ta nộp giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy này lên tổng các, tuyệt đối sẽ được Các chủ ban thưởng hậu hĩnh. Xem ra trước kia chúng ta chưa từng ra tay với những người đến đây nhờ giám định vật phẩm là chuyện chính xác. Nếu không làm sao có thể câu được con cá lớn như vậy a." Sở đại sư nghe vậy, sắc mặt vui vẻ nói.
"Những người đến đây nhờ giám định trước kia, vật phẩm mang tới cùng lắm cũng chỉ là tài liệu mà Linh Sư có thể sử dụng mà thôi, mặc dù cũng coi như là quý hiếm, nhưng làm sao có thể so sánh với hai thứ này được. Tuy nhiên ta đã dặn dò huynh đệ Quách thị, sẽ tận lực tìm lúc nào vắng vẻ mới xuống tay. Như vậy thì người này cho dù có mất tích cũng sẽ không khiến cho quá nhiều người chú ý. Điều duy nhất ta lo lắng là người này nếu đã dám lấy trọng bảo như thế ra cho chúng ta giám định, chỉ sợ bản thân cũng có chút thủ đoạn. Vạn nhất huynh đệ Quách thị thất thủ thì ..." Mạnh chưởng quỹ lại có chút ít do dự nói.
"Điều này không cần lo lắng. Ngươi vẫn còn chưa biết a, vài ngày trước huynh đệ Quách thị vừa mới từ chỗ ta cầm đi Thị Huyết Nỏ và Bạo Lê Châm. Hai thứ này đều là trọng bảo đánh lén khó lòng phòng bị, chỉ cần huynh đệ Quách thị không phải quá đần, tám chín phần mười sẽ không thất thủ." Sở đại sư bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, nói.
"Cái gì, thậm chí còn có việc này ư? Như vậy thì ta hoàn toàn yên tâm rồi." Sở đại sư vốn hơi giật mình, nhưng lập tức lại vui mừng thở ra một hơi.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân, tiếp đó hai gã nam tử một cao một thấp mặc trang phục khỏe khoắn bước vào.
"Các ngươi đã trở về! Chẳng lẽ nhanh như vậy đã đắc thủ rồi sao?!" Mạnh chưởng quỹ vừa nhìn rõ khuôn mặt hai gã nam tử mặc trang phục khỏe khoắn này liền giật mình hỏi.
Hai người này chính là huynh đệ Quách thị mà gã vừa nhắc tới.
Sở đại sư nhìn thấy hai người này cũng lộ vẻ hơi bất ngờ.
"Chỉ sợ đã làm Mạnh huynh và Sở đại sư thất vọng rồi. Tiểu tử kia thật sự vô cùng giảo hoạt, trên đường đi hắn chỉ mới rẽ vào một con hẻm mà hai huynh đệ ta đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa rồi." Nam tử cao hơn trong đó, sắc mặt có chút khó coi nói.
"Cái gì, hai người các ngươi đã để mất dấu rồi sao? Các ngươi làm việc kiểu gì vậy, ngươi có biết trên người kẻ kia mang loại bảo vật như thế nào không?" Mạnh chưởng quỹ nghe vậy, lập tức đứng bật dậy nói lớn.
Sắc mặt Sở đại sư cũng thoáng cái đã trở nên hết sức âm trầm.
"Họ Mạnh kia, địa vị của ngươi trong các tuy cao hơn một tí so với hai người chúng ta, nhưng cũng không có tư cách khoa tay múa chân trước mặt huynh đệ chúng ta đâu. Lần này làm việc không thành, hai người chúng ta sẽ tự động báo cáo, cùng lắm là trừ mất nửa năm Linh Thạch mà thôi." Gã nam tử thấp hơn nghe vậy, mặt hằm hằm nói.
Tiếp đó hai người này chỉ hơi khom người với Sở đại sư rồi tự động rời khỏi gian phòng.
"Đại sư, huynh đệ Quách thị làm việc thất bại mà còn ngang ngược như thế. Không bằng ta và ngươi cùng báo cáo với tổng các về việc này, chắc chắn tội danh làm mất dấu người mang Nhất Nguyên Trọng Thủy và Lưu Ly Dung Hỏa Kim cũng đủ khiến cho bọn hắn không gượng dậy nổi." Mạnh chưởng quỹ thấy vậy hiển nhiên cực kỳ giận dữ, sắc mặt xanh mét nói với lão giả mặc áo bào màu vàng.
"Điều này chỉ sợ không dễ làm đâu. Mạnh đạo hữu chớ quên, việc trong tay tiểu tử kia có hai kiện tài liệu kỳ trân cũng chỉ có ta và ngươi chứng kiến tận mắt mà thôi. Không có chứng cứ, tổng các làm sao có thể chỉ nghe lời một phía ta và ngươi được. Chớ quên, hai người này ương ngạnh như thế cũng là vì sau lưng có người chống lưng. Nếu ta là ngươi, trước hết hãy nhịn việc này xuống, sau này lo gì không có cơ hội." Sở đại sư lại cười khổ một tiếng trả lời.
Khi đã biết huynh đệ Quách thị làm mất dấu người mang vật phẩm đến giám định lúc trước, lão vô cùng thất vọng, đương nhiên càng không muốn xen vào xung đột giữa Mạnh chưởng quỹ và huynh đệ Quách thị.
"Đa tạ đại sư chỉ dạy. Vừa rồi Mạnh mỗ có chút thất thố. Nhưng nghĩ tới việc trọng bảo như Nhất Nguyên Trọng Thủy lại tuột mất trước mắt chúng ta như thế, quả thực Mạnh mỗ có chút không cam lòng!" Mạnh chưởng quỹ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, chỉ có thể cười gượng đáp.
"Đây cũng là chuyện bất khả kháng. Nếu người nọ có thể cắt đuôi huynh đệ Quách sư một cách đơn giản như vậy, hiển nhiên đã sớm có lòng cảnh giác đối với Vạn Luyện Các chúng ta rồi. Giờ đây hắn biết trên người mang trọng bảo, chỉ sợ sẽ lập tức rời khỏi Huyền Kinh cao chạy xa bay, ta và ngươi cũng không có cách nào khác." Sở đại sư thở dài nói.
Mạnh chưởng quỹ nghe vậy sắc mặt biến hóa mấy lần, cuối cùng cũng tràn đầy vẻ chán nản không nói thêm gì nữa.
Khi hai người bọn gã vẫn còn đang nói chuyện với nhau trong gian tĩnh thất của Vạn Luyện Các, người mang trọng bảo trong câu chuyện của bọn gã cũng không rời khỏi Huyền Kinh, mà chỉ thay đổi khuôn mặt, sau khi dễ dàng cắt đuôi hai người khả nghi theo dõi đằng sau liền rời khỏi phường thị dưới lòng đất, đi thẳng một mạch về động phủ trên Tiên Hà Sơn.
Liễu Minh cũng không cảm thấy quá kỳ lạ về chuyện Vạn Luyện Các phái người theo dõi mình.
Nếu đổi lại là hắn, nếu biết được trên người một kẻ có bảo vật có thể làm cường giả Hóa Tinh Kỳ động tâm, chỉ sợ cũng sẽ làm như thế. Dù sao trong loại phường thị dưới mặt đất như vậy, cái gọi là "cửa hàng danh tiếng tốt" cũng chỉ là tương đối, chỉ là bọn chúng chưa gặp phải đồ vật khiến bản thân động tâm mà thôi.
Mà khi Liễu Minh vừa về tới động phủ đã lập tức tiến vào trong mật thất, lần nữa thi pháp lấy cự đỉnh ra ngoài, sau đó ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào giọt chất lỏng màu đen trong đỉnh kia, trên mặt khó nén nổi vẻ hưng phấn.
Mặc dù hắn biết vật ấy không phải là tài liệu bình thường, nhưng tuyệt không ngờ vậy mà lại là "Nhất Nguyên Trọng Thủy" trong truyền thuyết.
Nếu không phải vị "Sở đại sư" kia đích thân khảo nghiệm các loại đặc tính của bảo vật này ngay trước mắt hắn, chỉ sợ đến giờ hắn vẫn không thể tin nổi.
Trong lời đồn đại, "Nhất Nguyên Trọng Thủy" này là do Đại năng giả tinh thông thần thông Thủy thuộc tính, mất thời gian mấy chục thậm chí trên trăm năm, mới có thể áp súc cô đọng nước sông Hà Giang có linh tính nhất định mà thành.
Mà đối với một cường giả có tu vi Hóa Tinh Kỳ trở lên, tiêu phí thời gian gần trăm năm khổ tu chỉ vì cô đọng một loại tài liệu đương nhiên là một chuyện được không bù mất.
Như vậy, Nhất Nguyên Trọng Thủy dĩ nhiên là càng thêm ít xuất hiện trên tu chân giới.
Đừng nhìn chỉ có một giọt như vậy, nói không chừng chính là Linh tính của cả một hồ nước nhỏ áp súc mà thành. Nếu là loại càng cao giai hơn như Nhị Nguyên Trọng Thủy, Tam Nguyên Trọng Thủy, đó chính là chí bảo mà phải luyện hóa cả một con sông lớn hoặc là một hải vực mới có thể hình thành, cơ bản không phải là thứ mà Nhất Nguyên Trọng Thủy có thể đánh đồng.
Đương nhiên ngoại trừ phương diện quý hiếm, bản thân Nhất Nguyên Trọng Thủy cũng là một loại tài liệu luyện khí Thủy thuộc tính cực phẩm, thậm chí nếu như tìm đúng Luyện Khí Đại Sư có thể trực tiếp luyện chế ra Linh Khí thượng phẩm, mà bản thân tài liệu này cũng có thể luyện hóa thành "Trọng Thủy Châu" có uy lực cực lớn trong truyền thuyết.
Liễu Minh đi vòng quanh cự đỉnh mấy lần, càng nhìn càng thích thú với giọt chất lỏng màu đen kia.
Đáng tiếc loại bảo vật này cũng vì quá quý hiếm và giá trị quá cao, cũng không phải là thứ mà hiện tại hắn có thể sử dụng, tối thiểu phải đợi đến khi hắn tiến giai Linh Sư, mới có thể cân nhắc công dụng chính thức của nó.
Liễu Minh suy nghĩ trong chốc lát, sau đó tay áo run lên, một luồng hào quang cuốn qua, thu cự đỉnh vào trong Tu Di Loa.
Tiếp đó hắn lại lấy từ trong ống tay áo ra một viên cầu vàng rưc, sau khi nhìn kỹ một hồi lại tỏ ra đăm chiêu.
Lưu Ly Dung Hỏa Kim so với Nhất Nguyên Trọng Thủy thì danh khí có lẽ kém hơi một chút. Nhưng trong mắt những tu luyện giả chủ tu Luyện thể, vật này lại làm cho bọn hắn điên cuồng hơn so với Nhất Nguyên Trọng Thủy rất nhiều.
Dựa theo lời vị Sở đại sư kia, Lưu Ly Dung Hỏa Kim này cũng là một kim loại cực kỳ trân quý, do một loại Thượng cổ kỳ Trùng tên là “Dung Kim Trùng” thôn phệ vô số quáng tài, sau đó trong cơ thể mới dần dần sinh ra.
Cho dù kim loại này không có cách nào trộn lẫn với bất cứ tài liệu luyện khí gì để luyện chế thành Linh Khí, cũng không thể nào luyện chế trực tiếp thành các loại binh khí hình đao kiếm, nhưng lại có thể thông qua bí thuật nào đó mà tế luyện trực tiếp.
Chỉ cần có thể luyện hóa thành công là có thể điều khiển nó biến hóa ngoại hình, cứng mềm tùy ý, thậm chí còn có thể trực tiếp bám lên bên trên binh khí Linh Khí, khiến cho uy năng của chúng tăng lên không ít. Nhưng đối với một ít tu luyện giả chủ tu Luyện thể, trực tiếp tế luyện kim loại này bám lên thân thể mình mới là chuyện càng thêm diệu dụng.
Đương nhiên một ít chuyện cụ thể, vị Sở đại sư kia cũng không nói quá rõ. Liễu Minh nhìn dáng vẻ lão giả nói chưa hết ý, rõ ràng thứ này còn có một vài chỗ huyền diệu khác.
Trong lòng Liễu Minh suy nghĩ như vậy, nhưng đương nhiên sẽ không tùy tiện tế luyện vật này.
Trong hai ngày kế tiếp, Liễu Minh cố ý biến đổi khuôn mặt đi vài chuyến đến phường thị, cũng bắt đầu tìm kiếm một ít điển tịch có ghi chép về Khô Âm Chân Sát, Nhất Nguyên Trọng Thủy và Lưu Ly Dung Hỏa Kim. Từ đó xác định vị "Sở đại sư" Vạn Luyện Các kia khi giám định những tài liệu này cũng không có chỗ nào là giả dối.
Nếu bắt hắn trực tiếp phân biệt một loại tài liệu lạ lẫm, đương nhiên là một chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng nếu đã biết tên của loại tài liệu, lại đi tìm kiếm những ghi chép về nó, cho dù đó có là một thứ quý hiếm hãn hữu, cũng sẽ hết sức nhẹ nhõm.
Đây cũng là nguyên nhân trong tu chân giới có chức nghiệp Giám định sư, cũng là nguyên nhân mà bình thường Giám định sư tuyệt sẽ không giải thích lung tung về vật cần giám định.
Đợi đến khi Liễu Minh chính thức xác định những tài liệu này không có vấn đề gì nữa, lúc này hắn mới mua một ít tài liệu phụ trợ, sau đó lập tức trở về động phủ bắt đầu bế quan.
Nửa tháng sau, ở mật thất trong động phủ, sắc mặt Liễu Minh tái nhợt đang ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn, mà lấy hắn làm trung tâm, trên mặt đất khắc rõ một cái pháp trận màu bạc nhạt, xung quanh pháp trận cắm mười viên Linh Thạch trung phẩm lớn nhỏ không đều nhau.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, trước người lơ lửng một đoàn ánh sáng màu vàng (kim quang).
Mà trong đoàn kim quang thấp thoáng thấy được một viên châu màu vàng lớn cỡ nắm đấm, mặt ngoài phủ đầy vết máu nhàn nhạt, theo nhịp hô hấp của Liễu Minh mà nó cũng phập phồng không yên.
Thời gian dần trôi qua, sắc mặt Liễu Minh mới chậm rãi khôi phục lại một chút sắc hồng, lúc này hai mắt hắn trợn to, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
"Phốc" một tiếng, ngụm máu tươi lập tức nổ tung thành một làn sương máu rồi bao bọc lấy toàn bộ viên châu màu vàng.
Ngay lập tức, trong mật thất tràn ngập mùi máu tanh!