“Hôm nay có thể cùng hai vị gia chủ bàn đại sự tại đây, vãn bối Thừa Long cảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Thanh niên áo xám mở miệng cười cười rồi chắp tay thi lễ với Khổng Tường Vũ và Cao Hách Duệ một cái thật sâu.
“Hắc hắc, Liễu hiền chất không cần khách khí. Đã sớm nghe danh hiền chất thiên tư thông minh, diện mạo bất phàm, hôm nay nhìn thấy quả nhiên không phải là vật trong ao, ngày sau tất sẽ làm nên nghiệp lớn.” Cao Hách Duệ cười nói.
“Đại Sóc quân được Liễu hiền chất thống lĩnh thì xem ra Liễu gia sẽ rất nhanh khôi phục lại vinh quang ngày xưa, thậm chí còn mạnh hơn nữa.” Khổng Tường Vũ cũng lộ vẻ tươi cười.
“Hai vị gia chủ quá khen rồi, Liễu gia sớm đã không còn huy hoàng như trước, hiện giờ tiểu chất chỉ là cố gắng chèo chống một ít bộ hạ tàn binh cũ mà thôi, nếu không vì báo thù rửa hận thì cũng không dám tùy ý xuất đầu lộ diện đâu.” Thanh niên áo xám cười ha ha đáp lời, nhưng trong lòng thì lại mắng thầm hai lão này đúng là hồ ly.
“Hiền chất hà tất phải khiêm tốn? Lần này với một cái giá nhỏ như thế mà có thể nhất cử đem năm mươi vạn đại quân của Hoàng Phủ thế gia vây khốn trong thành, đều là nhờ vào kế sách của hiền chất. Đợi đến khi diệt xong năm mươi vạn đại quân này thì Hoàng Phủ thế gia cũng chỉ còn lại hơi tàn, lúc đó nhất định đại lục tất loạn, quần hùng tranh bá khắp nơi, đúng là thời cơ tốt cho Liễu gia đông sơn tái khởi a.” Cao Hách Duệ ha ha cười nói.
“Cao Hách gia chủ nói quá rồi, tiểu chất nào có hùng tâm tráng chí bực này chứ. Có thể vây khốn được đại quân Hoàng Phủ thế gia cũng đều nhờ hai vị suất quân tương trợ, tại hạ nhiều lắm là đưa ra chủ ý mà thôi, thật sự không dám kể công.” Thanh niên áo xám lóe lên một tia dị sắc không dễ gì phát hiện nơi đáy mắt, cười nói.
“Được rồi, chúng ta cũng đừng khen nhau mãi như thế, hiện giờ đại quân Hoàng Phủ đã bị vây trong thành mấy ngày, bất kể là sĩ khí hay thể chất cũng đều tiêu hao không còn bao nhiêu, đây là thời điểm tốt để phát động tổng tiến công rồi.” Khổng Tường Vũ nhàn nhạt nói.
“Không sai!” Cao Hách Duệ nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ trầm ngâm, nhẹ gật đầu.
Quang mang trong mắt thanh niên áo xám lóe lên, dường như hắn đang tự hỏi cái gì đó.
“Xem thần sắc hiền chất, chẳng lẽ không cho như vậy là đúng?” Khổng Tường Vũ liếc nhìn thanh niên áo xám, mở miệng.
“Khổng Tường gia chủ nói không sai, quân Hoàng Phủ bị vây mấy ngày đã vô cùng mệt nhọc, hiện nay quả là thời cơ tốt để đem bọn chúng một mẻ hốt gọn. Có điều tiểu chất cảm thấy chúng ta không cần phải cường công mà có thể sử dụng những cách khác, bằng vào hao tổn nhỏ nhất mà nhẹ nhàng tiêu diệt đại quân Hoàng Phủ thế gia.” Thanh niên áo xám thản nhiên đáp lời.
“Hiền chất có diệu kế gì cứ nói ra đừng ngại.” Cao Hách Duệ nghe vậy, ánh mắt lóe lên hỏi.
Khổng Tường Vũ cũng vểnh mày, bộ dáng vài phần hứng thú.
“Tình cảnh hôm nay của Hoàng Phủ thế gia, chắc hẳn chủ soái của bọn họ càng rõ ràng hơn so với ta. Nếu cứ tiếp tục kéo dài, bọn chúng sẽ bị vây cho đến khi cạn kiệt nguyên khí, cuối cùng toàn quân bị diệt.” Thanh niên áo xám trầm ngâm một lát rồi nói.
"Ý của hiền chất là đại quân Hoàng Phủ sẽ nghĩ cách phá vòng vây?” Cao Hách Duệ ánh mắt lóe lên hỏi.
“Đúng vậy, phá vây tuy rằng mạo hiểm nhưng còn tốt hơn là bó tay chịu chết trong thành. Hơn nữa làm vậy ít ra còn có thể cùng chúng ta lưỡng bại câu thương, kéo dài thời gian để cho Hoàng Phủ thế gia tập hợp lực lượng một lần nữa.” Thanh niên áo xám nói.
“Có lý, theo ta biết thì chủ soái đại quân Hoàng Phủ chính là Hoàng Phủ Ngọc Phách, người này tâm tư cẩn thận, suy nghĩ rõ lợi hại xong tất nhiên sẽ chọn cách mạo hiểm thoát khốn.” Cao Hách Duệ chậm rãi nói.
“Vậy theo hiền chất thì khi nào quân Hoàng Phủ sẽ phá vây?” Cao Hách Duệ hỏi.
“Tiểu chất cảm thấy gần rồi, có thể là ngày mai, chậm nhất là sau hôm nay quân Hoàng Phủ sẽ có động tĩnh. Theo ta đoán thì nhiều khả năng bọn chúng nhắm đến phía Nam, cũng chính là phương hướng của đại quân Liễu gia ta. Chúng ta ngoài mặt chỉ cần thể hiện là vẫn đang tấn công mạnh thành Yến Phong, nhưng sau lưng thì âm thầm bố trí một đại trận vây giết chờ sẵn ở phía Nam. Đến khi quân Hoàng Phủ phá vây từ phía Nam xông ra thì liền trở thành cá nằm trong chậu rồi…” Thanh niên trong mắt lóe lên hàn quang, nói.
Cao Hách Duệ và Khổng Tường Vũ đều là hạng người cơ trí, đảo mắt là có thể nghĩ thấu lời của thanh niên áo xám, cả hai đều trầm ngâm một chút rồi chậm rãi gật đầu.
“Hiền chất quả nhiên tâm tư cẩn thận, mọi chuyện đều cân nhắc chu đáo. Hoàng Phủ Ngọc Phách tám chín phần sẽ hành động như thế, chúng ta cứ dựa theo lời hiền chất mà làm đi.” Cao Hách Duệ cười ha ha nói.
“Cao Hách gia chủ quá khen, thật ra dựa theo ý của Khổng Tường gia chủ phát động tổng tiến công thì vẫn có thể tiêu diệt chi đại quân này của Hoàng Phủ thế gia, có điều làm như vậy thì chúng ta sẽ chịu tổn thất không nhỏ.” Thanh niên áo xám lộ ra bộ dạng khiêm nhường, tiếp tục nói.
“Hiền chất cần chi phải nhún nhường, cứ theo kế sách của ngươi là được rồi.” Khổng Tường Vũ cũng cười ha ha.
“Đã như vậy, để tránh đêm dài lắm mộng, hôm nay chúng ta liền bắt đầu bố trí đại trận.” Thanh niên áo xám đứng dậy, quang mang lóe lên trong mắt.
Gã hiến kế như thế tự nhiên là có mục đích của mình. Đầu tiên là bất kể ai cũng sẽ không bỏ qua cho vô số tài nguyên bảo vật mà sau khi mấy chục vạn binh lính bị diệt lưu lại, cho dù đó là Khổng Tường hay Cao Hách thế gia.
Kể từ đó, hai quân lâm trận đối diện với đại quân chiến lực đã giảm sút của Hoàng Phủ gia tất nhiên sẽ không thèm để ý mà nhất loạt xông lên. Về phần gã chỉ cần động tay động chân lên trận pháp một chút liền có thể khiến cho đại quân Hoàng Phủ vốn lâm vào tuyệt cảnh liều mạng phản kích.
Đến lúc đó, tất nhiên gã sẽ có biện pháp đem toàn bộ số thi thể ma nhân chồng chất như núi trong trận ấy luyện thành Ma Thi.
“Cũng tốt, chúng ta mau chóng chuẩn bị đi.”
Cao Hách Duệ va Khổng Tường Vũ vừa nói xong định bước ra khỏi đại điện, nhưng chưa kịp đi thì sắc mặt hai người chợt biến đổi. Cửa vào đại điện chẳng biết khi nào xuất hiện một bóng người mặc áo xanh, bên ngoài có thanh quang bao phủ nên nhìn không rõ dung mạo.
“Các hạ là ai? Vào đây từ lúc nào?” Một gã nam tử trung niên Thông Huyền cảnh bên cạnh Khổng Tường Vũ thấy thế nổi giận lớn tiếng quát.
Cao Hách Duệ và Khổng Tường Vũ liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được một tia khiếp sợ trong mắt đối phương. Người trước mắt này có thể che giấu được tất cả cao thủ ở đây mà một mình tiến vào đại điện, riêng dũng khí và thần thông ẩn nấp bậc này cũng đủ để nói là nghịch thiên rồi.
Hơn nữa bọn họ không thể cảm nhận được một chút tu vi nào của người trong thanh quang này, thần thức vừa đụng vào thân thể đối phương liền bị một lực lượng vô hình đẩy ngược trở ra. Liễu Minh không thèm để ý tới câu hỏi của tên Thông Huyền kia mà nhìn chăm chú vào thanh niên áo xám, trong mắt lóe lên một tia dị quang.
Hắn cười nhạt một tiếng rồi chợt phất tay lên, một đạo hắc quang phóng ra sau đó chớp mắt biến thành một màn sáng màu đen, đem toàn bộ đại điện bao phủ bên trong.
Khổng Tường Vũ và Cao Hách Duệ đều biến sắc.
“Giả thần lộng quỷ, muốn chết!”
Ngay lúc này, tên nam tử trung niên bên cạnh Khổng Tường Vũ hét to một tiếng, ánh sáng màu xanh trên người y bừng lên, sau lưng phình lên hai khối thịt sau đó “Phốc” một cái liền mọc ra hai cái cánh chim dài hơn một trượng, thanh thúy như ngọc.
Hai cánh mở ra, thân hình nam tử trung niên bỗng hóa thành một đạo thanh ảnh nhàn nhạt. Sau một khắc, không biết y thi triển loại độn thuật gì mà lập tức vượt qua khoảng cách hai ba mươi trượng, lóe lên xuất hiện bên cạnh Liễu Minh. Hai bàn tay nam tử trung niên lúc này bất ngờ biến thành một đôi móng vuốt màu xanh sắc bén, năm ngón tay cứng nhọn dị thường làm người ta kinh hãi. Nó hướng Liễu Minh chụp xuống một phát, để lại một đạo tàn ảnh màu xanh giữa không trung. Trong nháy mắt, móng vuốt màu xanh của nam tử đã đặt trên ngực Liễu Minh, mà họ Liễu dường như không kịp phản ứng.
Khổng Tường Vũ thấy vậy trong lòng hơi buông lỏng. So với người khác, lão hiểu rất rõ móng vuốt sau khi hóa thú của nam tử trung niên kia cực kỳ sắc bén, chính là pháp bảo bình thường cũng có thể tay không trảo vỡ, huống chi là thân thể ma nhân.
“Bí thuật hóa thú…” Đuôi lông mày Liễu Minh nhướng lên, quay đầu liếc nhìn nam tử trung niên.
Sau một khắc, cũng không thấy hắn có động tác gì nhưng kiếm nang kim sắc (túi đựng kiếm) bên hông nhẹ nhàng lóe lên. Mấy đạo kiếm quang màu vàng chợt xuất hiện bên cạnh Liễu Minh rồi nhanh chóng lập lòe vài cái. Nam tử trung niên đang muốn vận lực đâm vào ngực Liễu Minh móc trái tim ra, nhưng hai tay y chợt truyền đến một cảm giác đau đớn kịch liệt. Cổ tay bỗng nhẹ bẫng, hai bàn tay của y đã đứt lìa ra, hơn nữa còn bị chém thành mấy khối, máu phun như mưa.
“A!” Nam tử trung niên hét lên thảm thiết, trong lòng kinh hãi cực độ vội bắn ngược thân hình về sau.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, cong ngón tay búng ra. Một thanh kiếm nhỏ màu vàng phóng ra, trong nháy mắt đã đuổi kịp nam tử nọ rồi nhanh như chớp khẽ quấn quanh cổ y.
Ánh vàng lóe lên trên cổ nam tử, ngay sau đó cái đầu của y đã rơi xuống đất, thi thể không đầu còn chạy thêm mấy bước rồi ngã xuống lăn mấy vòng mới dừng lại. Về phần nguyên thần của nam tử trung niên thì bị kiếm khí xâm nhập hủy diệt từ lâu rồi.
Biến cố xảy ra nhanh như chớp, trong nháy mắt một đại năng Thông Huyền của Khổng Tường thế gia đã bỏ mạng một cách mơ hồ. Sắc mặt Cao Hách Duệ và Khổng Tường Vũ đại biến, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Liễu Minh khẽ vẫy tay, kiếm ảnh màu vàng nhoáng cái bay vụt trở về hóa thành một kiếm hoàn kim sắc rồi rơi vào kiếm nang. Sau đó hắn ung dung ngẩng đầu nhìn về phía mọi người trong đại điện rồi cất bước đi tới.
“Không biết các hạ rốt cuộc là người phương nào, đến đây là muốn làm gì?” Cao Hách Duệ vẻ mặt thay đổi liên tục, tiến lên một bước chắp tay hỏi.
"Tên của ta các ngươi không cần phải biết, chỉ cần rõ là ta đại biểu cho Hoàng Phủ thế gia mà đến đây là đủ.” Liễu Minh nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, bọn người ở đây một lần nữa khiếp sợ trong lòng.
Thân thể của thanh niên áo xám đứng phía sau run lên, trên mặt ẩn hiện lệ mang. Bỗng nhiên ánh sáng màu tro trên người đại hán râu quai nón bên cạnh gã thình lình bừng lên, y hướng về nóc đại điện mà phóng đi, một đạo ô quang từ trong tay bay ra kích lên màn sáng màu đen.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, trong miệng hừ lạnh một tiếng, tay khẽ vung, một kiếm ảnh màu lam khác từ trong tay phóng ra, đi sau mà đến trước xuất hiện trên đỉnh đầu đại hán. Kiếm ảnh màu lam phóng to lên gấp mấy lần hóa thành một cự kiếm màu lam cỡ mấy trượng rồi chém xuống đại hán râu quai nón. Đại hán cả kinh, điều khiển ô quang chuyển hướng nghênh đón cự kiếm màu lam, đồng thời ánh sáng màu lục trước người lóe lên, một hư ảnh pháp tướng cao vài trăm trượng hiện ra, hai tay pháp tướng đưa lên giao nhau ngăn cản. Y vừa làm xong những động tác này thì cự kiếm màu lam đã chém tới đụng vào đạo ô quang kia.
“Phanh” một tiếng!
Ô quang lập tức tán loạn, bên trong lộ ra một pháp bảo bánh răng hình tròn cỡ vài thước vẫn còn đang xoay. Nhưng chỉ một khắc sau, bánh răng màu đen liền chia năm xẻ bảy, biến thành một đống vỡ vụn bay tư tán.