Lão giả nhìn về phía tiểu nhị rồi khoát tay, bảo hắn lui xuống, sau đó cũng bước qua cửa đi vào bên trong, nhanh chóng đi đến trước mặt Liễu Minh rồi dẫn đường.
Sau khi đi sâu vào một hành lang màu đen không tính là quá dài, Liễu Minh và lão giả xuất hiện tại một gian mật thất trong lòng núi.
Nếu so sánh với mật thất bình thường thì căn mật thất có một chút khác nhau, gian phòng này chỉ rộng vẻn vẹn tầm mười trượng, bốn phía tràn ngập sương mù màu trắng, có tác dụng ngăn cản thần thức, mà ở giữa mật thất chỉ có một chiếc bàn đá và hai chiếc ghế đá, ngoài ra thì không còn đồ gì khác nữa.
“Mời ngồi.” Lão giả mặc áo bào trắng thủ thế với Liễu Minh, sau đó khanh khách cười nói.
Liễu Minh nghe vậy thì không chút khách khí, đi đến trước hai ba bước, ngồi xuống một chiếc ghế đá.
“Đạo hữu đến đây lần này không biết là muốn bán ra đồ vật gì?” Lão giả ngồi trên chiếc ghế đá đối diện, tò mò nói ra.
Liễu Minh nghe vậy thì mặt không biểu tình vung tay áo lên, liền đó “Ba ba ba” vài tiếng vang lên, trên bàn xuất hiện hơn mười hộp ngọc óng ánh nằm chỉnh tề, sau đó thản nhiên nói:
“Tại hạ gần đây có chút thiếu hụt linh thạch nên hôm nay muốn bán ra một ít tài sản, đổi về một chút linh thạch.”
Lão giả nghe vậy thì gật đầu, một tay khẽ vẫy đem một hộp ngọc nâng lên rồi chậm rãi hạ xuống bàn tay hắn.
Sau đó hắn vỗ nhẹ lên nắp, “Vèo” một tiếng, hộp ngọc mở ra, liền đó một đạo hào quang màu tím lóe lên phát ra xung quanh, xoay tròn trên không trung, sau đó hiện ra hình dáng của một thanh quái đao màu tím, chính là vật mà ngày trước Liễu Minh đánh chết tên yêu tu mặt dài thu được.
“Pháp bảo hình thức ban đầu, mà chỉ dùng tài liệu linh tính là Tử Tinh ngọc rèn thành!” Lão giả thấy vậy thì nghẹn ngào nói ra, trong mắt hiện lên nét vui mừng.
Liễu Minh thì vẫn giữ im lặng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía lão giả.
Nếu tiền bối muốn bán ra liện linh khí này, bổn điếm nguyện dùng sáu trăm vạn linh thạch mua lại, ngài nghĩ sao?” Lão giả nhẹ giọng hỏi.
“Sáu trăm vạn linh thạch, giá cả xem như cũng hợp lí. Nhưng mà vẫn còn những thứ khác nữa, trước tiên hãy xem qua đã, sau đó thì trả giá cũng không muộn.” Mặt Liễu Minh cũng không thay đổi, không biểu tình nói ra.
Lão giả nghe vậy thì không khách khí nữa, mở hộp ngọc thứ hai ra. Bên trong là một viên châu màu vàng mênh mông, cũng lấy được từ trên người yêu tu mặt dài.
Ngày đó sau khi thoát khỏi bí cảnh tại Lôi Trì sơn, khiến cho Liễu Minh phiền muộn chính là những món pháp bảo hình thức ban đầu phần lớn đều là linh khí công kích, không có một kiện nào thiên về phòng ngự. Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn của hắn sau khi tổn hại thì bây giờ hắn cần một kiện pháp bảo hình thức ban đầu khác thay thể, dưới nguy cơ thì có thể giúp hắn ngăn cản một chút.
Lúc này, vẻ mặt lão giả cực kỳ khiếp sợ, trong mắt hiện lên vẻ nóng bỏng, không ngừng kiển tra những hộp ngọc khác.
“Thậm chí có tận năm kiện pháp bảo hình thức ban đầu, còn lại thì tất cả là đều là cực phẩm linh khí. Không biết liệu tiền bối có phải là một Luyện Khí Đại sư không?” Lão giả sau khi hít một hơi, hỏi một câu thăm dò.
Liễu Minh nghe vậy thì chỉ từ chối cho ý kiến, khẽ cười mà không đáp lại.
Lão giả thấy vậy thì ngầm hiểu, vội ho một tiếng, không có tiếp tục hỏi thêm gì nữa. nhưng rõ ràng sắc mặt hiện tại đối với Liễu Minh đã cung kính thêm vài phần.
Như vậy sau hơn nửa cảnh giờ, lão giả mới đem toàn bộ những thứ trong hộp ngọc xem qua, sau đó đặt trở lại trên bàn đá.
“Chỗ này Pháp bảo hình thức ban đầu và cực phẩm linh khí là hơn mười kiện, tại hạ tính toán sơ sơ qua thì giá trị ước chừng khoảng 3800 vạn linh thạch, không biết đạo hữu cảm thấy giá cả này thế nào? Nhưng mà thật sự bổn điếm cũng không dự trữ số lượng linh thạch nhiều như vậy, số lượng còn thiếu khoảng hơn ngàn vạn linh thạch, nếu như đạo hưu cảm thấy giá cả hợp lí thì chỉ cần chờ thêm vài canh giờ, để tại hạ sai người đưa linh thạch đến.” Lão giả cuối cùng hướng đến Liễu Minh nói ra.
“Không cần vội vàng, tại hạ đến đây cũng muốn mua một ít vật phẩm.” Lông mi Liễu Minh khẽ nhíu, không nhanh không chậm nói ra.
“A, không biết là đạo hữu muốn mua gì, cứ việc phân phó.” Thần sắc lão giả khẽ động, nói ra.
“Trong tiệm của các hạ có bán ra linh khí phòng ngự không, nhưng mà nếu không phải phẩm chất là pháp bảo hình thức ban đầu thì không cần lấy ra.” Tinh quang trong mắt Liễu Minh lóe lên, chậm rãi mở miệng.
“Đạo hữu đến quả thật là đúng lúc. Mấy ngày trước, bổn điếm mới chuyển về một kiện pháp bảo hình thức ban đầu có thuộc tính Thổ, gọi là “Hậu Thổ Thuẫn”, vốn định để hai tháng sau mang đi đấu giá, nếu mà đạo hữu cần thì có thể nhường lại cho đạo hữu.” Lão giả cười hắc hắc nói ra.
Liễu Minh nghe vậy thì thần sắc khẽ động, nhưng trên mặt cũng không thay đổi gì, nhẹ gật đầu.
Lão giả thấy thế thì cũng không đi lấy linh khí, mà một tay lại trực tiếp từ trên người lấy ra một hộp ngọc màu sắc mờ mịt, đưa cho Liễu Minh.
Việc chưởng quầy này lại đem bảo vật cất giữ trên người khiến cho Liễu Minh cũng lộ ra một tia ngạc nhiên.
Hắn tiếp nhận hộp ngọc từ trong tay lão giả, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra thì có một luồng khí mang theo đá cùng bụi đất đập vào mặt, một đạo ánh sáng màu vàng lóe lên, lơ lửng trong hư không.
Ánh sáng thu lại, bên trong lộ ra một tấm thuẫn nhỏ màu vàng mênh mông.
Mặt ngoài của tấm thuẫn này có khắc một đồ án hình ngọn núi, cạnh ngoài phát ra màu vàng lóng lánh, tạo cho người xem một cảm giác trầm trọng dị thường.
“Vèo” một tiếng!
Từ trên ngón tay của Liễu Minh bắn ra một đạo kiếm khí hình đinh ốc hướng về tiểu thuẫn màu vàng.
Nhưng khi mà kiếm khí vừa tiếp xúc với mặt ngoài của tiểu thuẫn thì từ đồ án tiểu sơn trên mặt tiểu thuẫn lóe lên kim quang, một hư ảnh ngọn núi nhỏ bay ra khỏi tiểu thuẫn, mà kiếm khí đánh vào hư ảnh tiểu sơn thì lại quỉ dị bắn ngược lại, kiếm khí tựa hồ như yếu hơn vài phần so với lúc trước, xem ra tấm thuẫn này còn có thể hấp thu một phần uy năng của công kích.
Liễu Minh thấy vậy thì khẽ giật mình, vội vàng kết kiếm quyết, bắn ra thêm một đạo kiếm chỉ.
“Phanh” một tiếng, hai đạo kiếm khí va vào nhau rồi triệt tiêu.
Uy lực của kiếm chỉ, trong lòng Liễu Minh biết rõ ràng nhất, mà tấm thuẫn dưới tình huống chưa luyện chế, không chỉ hấp thu khiến cho kiếm khí suy yếu, mà còn có thể đem công kích phản lại, nếu như trong chiến đấu, xảo diệu vận dụng thì có thể đem lại hiệu quả bất ngờ. Về một chút công dụng khác thì phải chờ mình sau này tự mình tế luyện thì mới có thể biết rõ.
“Bảo vật này ta muốn mua, không biết giá cả bao nhiêu?” Thần sắc Liễu Minh khẽ động, vẫy tay đem tiểu thuẫn đặt vào trong hộp ngọc, thản nhiên nhìn về phía lão giả, trầm giọng nói ra.
“Tấm thuẫn này chính là một kiện pháp bảo hình thức ban đầu loại hình phòng ngự hiếm có, nếu đạo hữu thực sự muốn mua thì giá cả của nó là tám trăm vạn linh thạch. Đạo hữu chắc cũng biết rõ, nếu mà mang tấm thuẫn này đi đấu giá, chỉ sợ sẽ đắt hơn không ít đó.” Lão giả thấp giọng nói ra, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.
Lão giả mặc áo bào trắng này không hổ là một tên chưởng quầy khôn khéo có nhiều năm kinh nghiệm. Lúc trước Liễu Minh đem bán pháp bảo hình thức ban đầu cũng chỉ có giá khoảng sáu trăm vạn linh thạch, vậy mà tấm “Hậu Thổ Thuẫn” này lại muốn hét lên đến tám trăm vạn linh thạch.
Nhưng mà theo như lời của lão giả nói cũng không phải giả, nếu tấm thuẫn này mà mang đi đấu giá, ít nhất cũng phải tăng thêm năm trăm vạn linh thạch trở lên. Giá cuối cùng ít nhất cũng phải trên dưới một ngàn vạn linh thạch, cũng không phải là không có khả năng.
“Được rồi, tám trăm vạn thì tám trăm vạn.” Liễu Minh hơi suy nghĩ, sau đó hời hợt nói ra.
“Đạo hữu quả nhiên là người sảng khoái.” Lão giả cười hì hì nói.
“Chưởng quầy, không biết ở đây các hạ có bán ra cực phẩm Ngũ Quang Dịch không?” Tinh quang trong mắt Liễu Minh lóe lên, giống như nghĩ đến điều gì đó, nhàn nhạt hỏi.
“Cực phẩm Ngũ Quang Dịch? Đây đúng là vật hiếm thấy, đúng lúc này bổn điếm cũng có, nhưng mà số lượng không nhiều lắm, chỉ có hai bình, một ngàn hai trăm vạn linh thạch một lọ.” Lão giả lộ ra một tia nghi hoặc nhìn Liễu Minh, sau đó nói ra.
Cái giá một ngàn hai trăm vạn linh thạch, so với đấu giá hội trước đây Liễu Minh thu mua được còn đắt hơn vài phần, thật sự là không hợp với lẽ thường.
Tuy nói Liễu Minh tài đại khí thô, nghe giá cả như vậy cũng là có chút đau xót, mà lão giả xem ra Liễu Minh cũng là người có gia tài không ít, cố ý đưa giá lên cao. Nhưng nếu thật sự đợi đến thời điểm hội đấu giá diễn ra, chắc chắn phải dùng một cái giá trên trời mới có thể mua được, có khi lại mang đến những phiền toái không cần thiết.
Lúc này hắn cau mày, trầm ngâm một hồi.
“Nếu đạo hữu thật sự muốn hai bình Ngũ Quang Dịch này, tại hạ sẽ bán cho đạo hữu với giá hai ngàn vạn linh thạch.” Lão giả thấy Liễu Minh chần chờ thì lời nói thay đổi.
“Tốt, nhưng mà trước tiên ta muốn kiểm tra hàng trước đã.” Cuối cùng Liễu minh cũng đưa ra quyết định.
“Việc này tất nhiên là không có vấn đề gì.” Lão giả liền đồng ý, sau đó vỗ tay “Ba ba” hai tiếng, ngoài cửa xuất hiện một thị nữ, sau đó gã sai thị nữ này đi lấy đồ.
Sau thời gian một chén trà, hai chiếc bình nhỏ màu xanh được đặt trên bàn đá.
Liễu Minh cũng không khách khí, một tay khẽ vẫy đem một bình nhỏ nắm vào trong tay, một ngón tay hư không chỉ, nắp bình tự động bắn ra, mùi thơm ngào ngạt từ trong bình truyền đến mặt hắn.
“Đúng vậy, quả nhiên là cực phẩm Ngũ Quang Dịch.”
Liễu Minh tự nói một câu, sau đó thả ra thần thức kiểm tra.
Ngắn ngủi một lát sau, hắn đã đem hai bình Ngũ Quang Dịch kiển tra qua một lần, xác định phẩm chất không tệ, sau đó liền đem hai bình Ngũ Quang Dịch và tấm “Hậu Thổ Thuẫn” chứa trong hộp ngọc thu vào trong Tu DI Giới.
“Đạo hữu có cần thêm những vật khác nữa không? Bổn điếm chắc chắn sẽ khiến cho các hạ thỏa mãn.” Lão giả trong nháy mắt đã làm ra một cuộc mua bán sinh lời cực lớn, nét vui vẻ trên mặt càng đậm.
“Không cần.” Liễu Minh không dông dài, lạnh lùng trả lời.
“Vậy bổn điếm chỉ cần trả cho đạo hữu một ngàn vạn linh thạch là đủ.” Lão giả nhanh chóng tính toán, sau đó móc ra một túi linh thạch giao cho Liễu Minh, sau đó cũng nhanh chóng thu lại những hộp ngọc trên bàn.
Liễu Minh cũng không nói thêm điều gì, dùng thần thức quét vào trong túi linh thạch, xác đinh số lượng không sai biệt, liền để vào bên trong Tu Di Giới, quay người cáo từ rời đi.
Lần này có thể thuận lợi đem số lượng pháp bảo hình thức ban đầu bán đi một lượt như vậy, đúng là may mắn vạn phần, mà càng ngoài ý muốn mua được cực phẩm Ngũ Quang Dịch và tấm Hậu Thổ Thuẫn, có thể nói là thu hoạch tương đối khá, mặc dù giá cả có hơi đắt một chút, nhưng hắn cũng thầm nghĩ không tiếc rẻ gì mấy trăm vạn linh thạch.
Vừa ra khỏi cửa hàng, sau khi Liễu Minh xác đinh không có người nào theo dõi thì liền đi đến một con đường nhỏ, dịch dung biến thành một gã thư sinh, ngông nghênh đi ra đường lớn, rời khỏi phường thị, bay về động phủ.
Lúc này, trong mật thất của cửa hàng, lão giả mặc áo bào trắng nhìn vào mười hộp ngọc trong tay, mà đứng trước mặt hắn là ba gã mặc hắc y.
“Các ngươi thử đi thăm dò một chút xem xung quanh khu vực này có một Luyện Khí Sư trứ danh nào không, mà ngoài ra người này còn có thể luyện đan, chắc hẳn cũng không khó tìm. Nhưng mà tu vi người này ít nhất cũng là Chân Đan sơ kỳ, các ngươi chỉ cần nghe ngóng thoáng qua một chút, không nên quấy nhiễu người ta, có khi lại có đi mà không có về, những thứ khác thì ta sẽ hướng lên trên báo cáo.” Lão giả phân phó.
Vừa dứt lời, bóng lưng ba người mặc hắc y liền lóe lên, biến mất trong mật thất.
Cùng lúc đó, Liễu Minh sớm đã xuất hiện trong một dãy nũi, cách xa phường thị hơn một ngàn dặm, tướng mạo bất ngờ biến thành một lão giả tóc trắng xóa.