Hỏa Linh Vương thấy vậy gầm nhẹ một tiếng, hai luồng bạch sắc hỏa diễm trên tay quay tròn một cái hóa thành hai đạo Hỏa Nhận dài hơn một xích. Hai tay vung lên, một đạo Hỏa nhận lao thẳng vào cự kiếm phía xa, đạo còn lại thì lao tới nghênh đón sáu thanh tử đao.
Cầu vồng màu lam cùng bạch quang chỉ hơi tiếp xúc, một đạo bạch sắc ánh lửa vọt đến người, cũng gào thét một tiếng lam cầu vồng bỗng nhiên rút nhỏ mấy trượng, trở lại hình dáng tiểu kiếm như cũ, đồng thời thân kiếm lập tức hiển hiện mấy đạo vết rạn.
Hỏa Linh Vương điểm một cái, Hỏa Nhận trên không trung liền tự bạo tỏa ra bạch diễm cuồn cuộn, hoàn toàn vây lấy tiểu kiếm vào trong.
Liễu Minh thấy vậy, nội tâm trầm xuống bởi lẽ hắn đã hoàn toàn mất đi liên hệ với tiểu kiếm.
Sau một khắc vài đoạn tàn kiếm bị nóng chảy rơi xuống.
Bên kia, sáu đạo tử mang liên tiếp đánh lên Hỏa Nhận về sau đồng thời bạo liệt, hai màu tím trắng đồng thời tán ra chung quanh.
Nhưng một lát công phu sau bạch sắc hỏa diễm hùng hổ đã hoàn toàn che lấp tử mang.
Tàng Huyền tự biết không ổn, một tay bắt quyết "Sưu sưu" vài tiếng, thì chỉ còn lại ba đạo tử đao bay ra khỏi bạch quang, mà tử sắc trên đao bộ dạng yếu nhược dáng vẻ bị tổn hại không nhẹ chút nào.
Lúc này, Hỏa Linh Vương thân hình uốn éo mấy cái Hỏa Diễm trên người bỗng nhiên nhộn nhạo bất định, thình lình tách ra thành hai đầu Hỏa Linh Vương, kích thước còn có phần lớn hơn bình thường
Hai đầu Hỏa Linh đồng thời ngửa đầu gầm nhẹ một tiếng lại lắc mình một cái, liền giống như Thuấn Di hai tên chia ra lao đến vị trí của Liễu Minh và Tàng Huyền, tiếp theo gần như cùng lúc hai tay run lên bốn chuôi dao bắn ra.
Liễu Minh nhíu nhíu hai mắt, phóng xuất Tinh Thần lực ý đồ phân biệt xem tên nào mới là Hỏa Linh Vương thật.
Tàng Huyền cũng thi triển tử nhãn thiên phú bí thuật, chăm chú quan sát hai đầu Hỏa Linh Vương.
Kết quả làm hai người giật mình bởi vì trước mắt hai đầu Hỏa Linh Vương đều là thật, không biết nó dùng biện pháp hay tu luyện như thế nào mà lại nghịch thiên như thế.
Liễu Minh không suy nghĩ nhiều chỉ hừ lạnh một tiếng, màn cát vàng trước mặt đột nhiên xoay tròn một cái, liền nhao nhao lao về phía Hỏa Linh Vương nhằm vây nó vào trong.
Một tiếng "Phốc" vang lên, hai đạo Hỏa Nhận như hai lưỡi đao bất ngờ men theo tường cát mà lao tới Liễu Minh,
Liễu Minh nhìn thấy cảnh này trong lòng hốt hoảng, vội vàng tế ra hai quả Trọng Thủy Châu, hai tay hợp lại hơi nước màu đen ngưng kết trên song quyền, muốn trực tiếp đỡ một kích này.
Oanh!
Hai đạo Hỏa Nhận đồng thời bạo liệt khi đánh tới Trọng Thủy Châu, hơi nước cùng Hỏa Diễm đan xen vào nhau phát ra thanh âm “Tư Tư”, nhưng chỉ một khắc sau Hỏa Diễm đã bị thôn phệ hơn phân nửa.
Nhân cơ hội này thân hình Liễu Minh lập tức lùi ra xa, tay áo run lên mang cát vàng lại cuồn cuộn trước người.
Bên kia, Tàng Huyền thúc giục cây dù màu xanh lá để chống đỡ hai đạo dao sắc, phương hai đạo ánh sáng xanh đỏ vừa chạm tức thì màn sáng xanh giống như có như không trực tiếp bị đánh nát.
Nhưng trong mắt tử quang đại phóng, thân hình quỷ dị uốn một cái tránh thoát hai đạo Hỏa Nhận đánh xém hai bên vai.
"Phanh" "Phanh" hai tiếng nổ vang lên, hai đạo Hỏa Nhân đánh hụt mục tiêu đâm thẳng vô vách động tạo thành hai cái rãnh sâu trên đá.
Một đòn tập kích không có hiệu quả, hai đầu Hỏa Linh khổng lồ đều tỏ ra có chút bất ngờ, nhưng không chờ hai người Liễu Minh phản kích, chúng lại hóa thành hai luồng bạch sắc hỏa lui lại phía sau, sau đó hợp lại thành một đầu Hỏa Linh Vương.
"Người của Thái Thanh Môn. . . đều phải chết. . ." Hỏa Linh Vương ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hai người, trong miệng vang lên những câu nói đứt quảng không rõ ràng, sau đó dậm chân một cái hai tay bắt chéo trước ngực trong miệng bắt đầu lầm bầm đọc chú ngữ.
Lập tức một tràng "Oanh long long" vang lên, tiếp đó phô thiên cái địa hỏa Vân trong động bắt đầu nhộn nhạo tạo thành một cột sóng khổng lồ lao tới vây hai người Liễu Minh vào trong đó.
Cả Liễu Minh lẫn Tàng Huyền đều nỗi lên một tia kinh hãi, chỉ có thể điên cuồng thúc giục pháp quyết tự bảo vệ lấy thân mình, nhưng cái cột sóng này như thì cứ như bất tận hết đợt này tới đợt khác lao vào, nhất thời vô kế khả thi thoát khỏi nó.
Hỏa Linh Vương thấy vậy hai tay chà xát, lại ngưng tụ ra từng thanh Hỏa Nhận màu trắng, mặc dù lớn nhỏ không đồng nhất nhưng số lượng hàng trăm cái thật sự làm cho người ta kinh hãi không thôi.
Âm thanh "Xùy xùy "phát ra bạch quang lóe lên lập tức toàn bộ Hỏa Nhận đều biến mất không thấy bóng dáng.
Sau một khắc, trong từng đợt sóng đánh tới bất ngờ trà trộn một số Hỏa Nhận bất ngờ công kích Liễu Minh.
Liễu Minh thấy tình cảnh này sắc mặt không khỏi có chút khó coi, một bên thúc giục Lạc Kim Sa bảo vệ thân mình, một bên đem Trọng Thủy Châu ném vào không trung, lập tức huyễn hóa ra một tầng hơi nước đen ngòm hạ xuống, che chắn chính mình trong đó, mưa gió không lọt.
Bùm! Bùm! Đùng! Đùng!
Tiếng va đập vang lên, cuồn cuộn sóng lửa bị Lạc Kim Sa tạo thành màn cát ngăn cản ở bên ngoài, nhưng Hỏa Nhận lại lóe lên xuyên thấu màn cát tiến vào màn hơi nước màu đen, làm cho màn nước nhôn nhạo không thôi.
Liễu Minh nhờ hai tầng phòng hộ Lạc Kim Sa cùng Trọng Thủy Châu, cuối cùng miễn cưỡng chặn lại sóng lửa cùng Hỏa Nhận công kích.
Mà bên kia Tàng Huyền bộ dạng có chút chậc vật, lúc trước cái dù xanh đã bị tổn hại nên bây giờ chỉ còn cự thuẫn màu vàng ngăn cản sóng lửa, trong mắt tận lực thúc giục bí thuật phát ra tử quang cố gắng chống đỡ Hỏa Nhận
Nhưng vận dụng bí thật này tinh thần lực tiêu hao thật sự rất kinh người, cho nên chỉ trong một khắc sắc mặt hắn đã trắng xám.
Nhưng sóng lửa vẫn liên miên bất tận, ẩn ẩn trong nhưng đợt sóng vẫn không ít Hỏa Nhận thừa cơ đánh lén, Tàng Huyền cũng chỉ biết liều mạng mà chống đỡ.
Trước mắt hắn bỗng nhiên lóe lên bạch quang, thần thức nhất thời không thể ổn định lại, chỉ cảm thấy cánh tay trái bỗng nhiên mát lạnh không ngờ đã có một ánh đao chém tới.
Tàng Huyền cũng là người thập phần dũng cảm, đối mặt với cảnh này trong mắt lóe lên sự tàn khốc đồng thời há miệng phun ra một ngụm máu vào chỗ cánh tay bị chém.
"Phốc" một tiếng, huyết vụ lập tức dập tắt bạch diễm đang thiêu đốt cánh tay đứt, rồi khi băng bó sơ qua vết thương hắn lại lơ lửng trên không trung hướng Liễu Minh truyền âm một câu:
"Liễu huynh, giúp ta kéo dài chút thời gian!"
Liễu Minh ánh mắt lóe lên, không nói hai lời pháp quyết biến đổi nhoáng lên một cái, thân hình đã biến mất sau đó thình lình xuất hiện trước mặt Tàng Huyền, cát vàng cuồng vũ đem Tàng Huyền bao bọc vào trong.
Cùng lúc đó, hắn hét lớn một tiếng, bên ngoài thân tức hiện ra từng miếng lân phiến đỏ thẫm, sau đó một tay bấm niệm pháp quyết, Trọng Thủy Châu biến thành sương mù cũng nhộn nhạo một hồi thình lình đậm đặc hơn trước rất nhiều.
Trong chốc lát, tất cả công kích của Hỏa Linh Vương dù là sóng lửa hay Hỏa Nhận tất cả đều bị chặn ở ngoài.
"Đa tạ Liễu huynh, ta chỉ cần một chút thời gian thôi."
Tàng Huyền nói một câu đa tạ Liễu Minh xong thì lật tay lấy ra một khối phù, bóp vỡ sau đó đập vào chỗ cánh tay bị cụt tức thì máu ngưng chảy.
Tiếp theo trong miệng lại lẩm bẩm, trong mắt lại hiện ra tử quang hai con ngươi màu tím tinh quang lập loè bất định, trên không trung cánh tay đứt nhuộm màu đỏ của máu hòa vào với tử quang, một chút sau cánh tay bất ngờ biến thành một thanh cốt mâu màu tím hồng dài hơn một trượng. Sau đuôi cốt mâu thình lình có linh văn chớp động, mũi mâu mơ hồ hiện ra mấy đạo huyết hồng như những con rắn chạy qua chạy lại không ngừng.
Sắc mặt Tàng Huyền có chút nghiêm trọng sau đó cánh tay điểm một cái vào hư không, huyết sắc cốt mâu trên không trung không ngừng rung động bộ dáng như cung đã lắp tên sẵn sàng bắn vào mục tiêu.
Liễu Minh thấy vậy hầu như không cần suy nghĩ hai tay bấm niệm pháp quyết, trước người hiện ra từng điểm ánh sáng màu xanh, lập tức hiện ra hơn mười tấm Phong Nhận màu xanh nhạt, run lên một cái liền phát ra chói tai sau đó nhằm vào Hỏa Linh Vương kích bắn đi.
Hỏa Linh Vương vừa thấy Phong Nhận bắn đến chỉ hé miệng phun ra mấy viên hỏa cầu.
"Oanh long long" một hồi bạo liệt vang lên, Phong Nhận cùng hỏa cầu tạo thành vân mây lửa xanh hồng, thoáng một phát che khuất tầm tình của Hỏa Linh Vương cùng Liễu Minh.
"Đi!"
Hai con ngươi Tàng Huyền lập tức biến thành màu đỏ tía, không chút do dự nhằm phía cốt nhận trên không vỗ tay một cái đồng thời trong miệng khẽ quát một tiếng.
Một tiếng "Vèo" vang lên, cốt mâu như mũi tên rời cung, hóa thành một đạo tia máu bắn vào Hỏa Linh Vương, độn tốc cực nhanh giống như tia chớp, chỉ một cái hô hấp đã vượt qua từng trận sóng lửa, rồi bỗng nhiên xuất hiện ở trước người Hỏa Linh Vương.
Cốt mâu đột nhiên xuất hiện, Hỏa Linh Vương cũng có chút bất ngờ, hỏa diễm quanh thân cuốn ra phía trước tạo ra một bức tường lửa cao ba bốn trượng, che trước người hắn.
Nhưng huyết sắc cốt mâu chỉ thoáng ngừng lại , sau khi phát ra một tiếng “Ken két” lập tức xuyên qua tường lửa.
Hỏa Linh Vương rít lên một tiếng, thân ảnh một chút mơ hồ đã tiêu thất vào hư không.
Nhưng cùng lúc đó, huyết sắc cốt mâu trên không trung bất ngờ quẹo thật nhanh sang phía trái, rồi lóe lên một cái sau đó cũng biến mất trong hư không.
Sau một khắc, một tiếng trầm đục truyền ra, ở một chỗ nhìn như không có gì bỗng nhiên bạch sắc hỏa diễm phun ra, ánh lửa thu lộ ra thân ảnh Hỏa Linh Vương, mà bất ngờ là huyết sắc cốt mâu đang cắm ở trong bụng hắn, tử hồng quang mang chớp động rất quỷ dị.
Hỏa Linh Vương cúi đầu nhìn nhìn huyết cốt mâu trước bụng, trong mắt tràn đầy thần sắc khó có thể tin, rồi bỗng kêu một tiếng Hi..i...iiii, cánh tay khẽ động, đã nắm chặt cốt mâu nhổ ra, đồng thời hỏa diễm đại thịnh, từ trong miệng vết thương tràn ra bạch diễm ý định muốn lấp đầy vết thương, nhưng chỗ miệng vết thương lại có một đám sương mù màu tím, ngăn cản không cho bạch diễm tràn lấp lại vết thương.
Cùng lúc đó sóng lửa đang vây quanh Liễu Minh cùng Tàng Huyền bỗng nhiên màu sắc ảm đạm đi vài phần sau vài cái chớp động liền tiêu tán vào hư không.
Hiển nhiên là vì Hỏa Linh Vương bị trọng thương không thể tiếp tục duy trì pháp thuật thần thông.
Mà Tàng Huyền lúc này vẻ mặt trắng như xác chết, thân hình lung lay như sắp đổ, trên người đang mang trọng thương mà lại liên tục thúc giục bí thuật cho nên vô luận pháp lực hay thân thể cũng sẽ không thể chịu đựng được lâu.
"Toàn bộ…….. Các ngươi phải chết!"
Hỏa Linh Vương gào rú một tiếng, hai mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm vào Tàng Huyền, hai tay ngưng tụ ra hai Hỏa Nhận màu trắng bỗng nhiên hai cái hợp lại thành một, biến thành một thanh trường thương, nhắm vào Tàng Huyền hung hăng ném tới
Tàng Huyền chỉ chớp mắt một cái trường thương màu trắng đã xuất hiện trước mặt, lúc này muốn tránh căn bản là vọng tưởng, nội tâm hắn trầm xuống.