Liễu Minh vừa nhìn những gai xương mặt ngoài cốt cầu kia biến thành vô số tia sáng màu đen mờ mờ, trong lòng lập tức rùng mình, một tay bấm niệm pháp quyết, từng điểm sáng màu xanh trên ngón tay giữa hiện ra, cổ tay kia run lên, Hổ Giảo Hoàn phát ra từng hồi ‘vù vù’, một cái đầu hổ màu vàng xuất hiện.
Nhưng hắn chưa kịp phát ra công kích trong tay thì sau lưng bỗng ‘vèo’ một tiếng, một luồng sáng đỏ tím dài hơn thước đã vượt lên trước một bước bắn ra, vừa vặn đánh lên phía trên cốt cầu.
"Oanh", một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Luồng sáng tím đỏ nổ tung ra, trong nháy mắt đã hóa thành quang diễm đỏ thẫm bao phủ cốt cầu vào trong.
Cốt cầu đang lăn nhanh đột ngột dừng lại, đồng thời phát ra một tiếng gầm cực kỳ đau đớn, khi quang diễm chung quanh vừa lóe lên đã lập tức nhoáng một cái khôi phục lại trạng thái hình người.
Trên người Cốt Thi chồng chất vết thương, hiển nhiên một kích vừa rồi đã làm cho nó chịu không ít đau khổ.
Lúc này, ngọn lửa đỏ như máu trong hai mắt Quỷ vật cháy rực lên, hung dữ nhìn về phía Liễu Minh, nhưng dường như lại kiêng kỵ điều gì đó, trong khoảng cách gần như vậy lại không lập tức bổ nhào đến.
Ánh mắt Liễu Minh sáng lên, nhanh chóng quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.
Chỉ thấy tay phải Già Lam đang cầm một cây cung dài màu xanh nhạt quay về phía Cốt Thi, bên trên lắp một mũi tên đỏ thẫm, dáng vẻ kiên quyết như đang dùng sức chuẩn bị phát động tấn công, lúc này cái lỗ máu trên bả vai nàng đã hoàn toàn khép lại, ở đó chỉ còn thấy một vết màu hồng nhỏ như sợi chỉ.
"Bạch sư đệ đừng phân tâm, Linh trí đầu Cốt Thi này rất cao, hơn nữa lại vô cùng giảo hoạt, khác biệt rất lớn với Quỷ vật hung hãn bình thường. Nhưng nếu hai người chúng ta liên thủ, vẫn có khả năng quần nhau với nó một chút đấy." Thiếu nữ thanh tú vừa thấy Liễu Minh quay đầu phân tâm nhìn nàng, lông mày kẻ đen nhíu lại một cái nhắc nhở.
"Quần nhau một chút! Quỷ vật này lợi hại như thế, chẳng lẽ sư tỷ không có ý định hàng phục sao?" Liễu Minh nghe vậy, mặc dù tinh thần lại lần nữa tập trung vào Cốt Thi, nhưng lại có vài phần kỳ quái hỏi.
"Quỷ vật hình người sinh ra Linh trí như vậy mặc dù cực kỳ lợi hại, nhưng lại có khác biệt rất lớn so với các loài Quỷ vật khác cũng được Âm khí tự động sinh ra, chỉ dựa vào Thuật Thông Linh chấn nhiếp thì không cách nào hàng phục được, trừ phi thực lực thật sự vượt xa chúng, nếu không cho dù tạm thời bị ngươi thu phục, cũng rất có thể một ngày nào đó chúng sẽ cắn trả. Bổn tông đã có không ít sư thúc vẫn lạc như vậy, tốt nhất chúng ta đừng nghĩ tới việc này." Già Lam nghe xong lời này, hờ hững trả lời.
"Thì ra là thế, vậy cũng chỉ có thể tiêu diệt nó luôn mà thôi." Liễu Minh nghe xong lời này, trong lòng cảm thấy đáng tiếc, thở dài một hơi nói.
"Tiêu diệt nó?" Mặc dù dáng vẻ Già Lam vẫn luôn dửng dưng hững hờ, nhưng sau khi nghe xong lời này, cũng không khỏi nao nao.
Đầu Cốt Thi dường như cũng nghe hiểu lời nói của Liễu Minh, vừa nghe xong lời đó ngọn lửa đỏ như máu trong mắt lập tức bùng lên giận dữ, hai tay khẽ chuyển động rồi nhổ từ trên người mình ra hai cái gai xương màu đen, lại nhoáng một cái liền biến thành hai thanh cốt mâu dài hơn trượng, chân sải bước, lao thật nhanh đến.
Đồng tử thiếu nữ thanh tú co rụt lại, bàn tay thả ra, cây cung dài lập tức bắn ra một luồng ánh sáng đỏ tím.
"Ầm!" một tiếng!
Bên trong quang diễm cuồn cuộn, thân hình khổng lồ của Cốt Thi vốn đã vọt tới phụ cận, lại bị mạnh mẽ đánh lui hơn một trượng.
Nhưng đầu Quỷ vật tựa hồ đã hoàn toàn bị kích phát hung tính, vậy mà liều mạng mặc kệ trên thân có thêm nhiều vết thương, không chút do dự cầm hai cây cốt mâu trong tay hung hăng quăng ra, sau khi há miệng rống to một tiếng, lại giương nanh múa vuốt bay nhào đến.
"Vèo", "Vèo" hai tiếng, một tay Liễu Minh giơ lên, hai đạo Phong Nhận màu xanh lập tức bắn ra, vừa vặn đánh vào trên cốt mâu, khiến phương hướng chúng lệch đi, bay sang hai bên.
Sắc mặt Già Lam phía sau trầm xuống, hai tay cua nhanh một cái, ngay tức thì cây cung dài lại bắn thật nhanh ra một luồng ánh sáng đỏ tím.
Một tiếng động thật lớn y hệt lúc nãy vang lên, nhưng lúc này, thân hình Cốt Thi chỉ khẽ run, không ngờ lại trực tiếp đón đỡ uy lực của quang diễm nổ tung mà tiếp tục xông lên.
Hai mắt Liễu Minh nheo lại, lập tức nhìn rõ phía trước người Cốt Thi chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một cốt phiến cực lớn không biết tên, một tay nó cầm lấy giống như tấm thuẫn mà lao đến, chỉ sau mấy nhịp đã vọt tới trước mặt hắn, một mùi tanh hôi xộc thẳng lên mũi.
"Sư đệ, mau lui lại." Già Lam thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, miệng quát khẽ, đồng thời tay áo run lên, cây cung dài trên tay thoáng cái đã biến mất không thấy đâu nữa, trong tay lại có thêm một chiếc Phù Lục màu bạc nhạt, chuẩn bị kích phát.
Nhưng điều làm cho nàng cả kinh chính là, Liễu Minh dường như không thấy lời khuyên của nàng, căn bản đứng nguyên tại chỗ không tránh không né, cánh tay lại còn nhấc lên, đầu hổ trên Hổ Giảo Hoàn há miệng ra, một đạo sóng âm trong suốt lao về phía đầu Cốt Thi.
Cốt Thi chỉ khẽ nghiêng đầu đã tránh được sóng âm công kích, ngọn lửa đỏ như máu trong mắt đột nhiên nhảy múa, hai bàn tay lớn hung hăng chộp tới Liễu Minh.
Với bộ dạng toàn thân Quỷ vật đầy những gai xương gớm ghiếc, cho dù là Linh Sư mà bị nó ôm phải, chỉ sợ cũng phải đi đời nhà ma.
Thiếu nữ thanh tú thấy vậy, sắc mặt thật sự đại biến, lúc này muốn dùng biện pháp nào đó cứu giúp chỉ e đã không kịp nữa rồi.
"Phốc", "Phốc" hai tiếng.
Lớp cát dưới chân Cốt Thi đột nhiên thò ra hai cái càng to màu đen, sau khi nhoáng lên một cái đã kẹp chặt lấy hai cẳng chân toàn xương trắng hếu, mặc dù không cắt được thành hai đoạn, nhưng cũng làm cho thế xông tới của Cốt Thi đột ngột dừng lại, loạng choạng thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.
Con Quỷ vật kinh hãi, một tay vội vàng rút ra một cây gai xương màu đen từ trước ngực đập mạnh xuống hai cái càng màu đen kia.
Nhưng đúng lúc này, lại "Phốc" một tiếng.
Một đường sáng màu xám xịt cũng từ dưới đất bắn ra, chỉ chớp lóe một cái đã nhanh như điện xuyên thủng cánh tay Cốt Thi đang cầm cốt mâu. Sau khi run rẩy một trận, cốt mâu vô lực rơi xuống, đồng thời một dòng chất lỏng màu đen như mực nhanh chóng chảy ra từ cái lỗ trên cánh tay nó.
Thứ màu xám xịt kia hóa ra là một cái đuôi móc câu đen nhánh dữ tợn.
Cốt Thi đau đớn, lập tức cảm thấy một cảm giác vô lực từ cánh tay lan ra, tâm trí hoảng hốt, cánh tay còn lại không ngừng vũ động, điên cuồng chém xuống cái đuôi kia.
Tuy nhiên cái đuôi móc câu này lại cứng cỏi lạ thường, mười ngón tay Quỷ vật mặc dù sắc bén, song cũng chỉ để lại một vài vết xước nhàn nhạt mà thôi.
Đúng lúc này, Liễu Minh lẩm bẩm, hai tay hợp lại sau đó chậm rãi tách ra, một đạo Phong Nhận khổng lồ dài nửa trượng lập tức hiện ra.
"Đi!"
Liễu Minh quát khẽ một tiếng, hai cổ tay rung lên, Phong Nhận khổng lồ liền hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh lóe lên bên hông Cốt Thi rồi biến mất.
"Phập!" một tiếng.
Thân hình Cốt Thi vốn đang giãy giụa lập tức cứng đờ, nửa người chỉ hơi lay động một cái đã chia làm hai đoạn rơi xuống.
Liễu Minh thở phào một hơi, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ lớn "Ầm!" truyền đến.
Nửa người Cốt Thi bỗng dưng nổ tung ra, mấy chục cây gai xương màu đen lập tức hóa thành vô số những tia sáng đen sì chi chít chằng chịt bắn tới phía Liễu Minh và Già Lam.
Trong khoảng cách gần như vậy, kể cả là Liễu Minh cũng căn bản không kịp thi triển bất cứ thủ đoạn phòng ngự nào, trong lòng lập tức trầm xuống, chỉ có thể nhanh chóng giơ hai cái cánh tay ra phía trước người.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng trầm đục vang lên, một màn sáng rộng lớn màu trắng bỗng nhiên hiện ra bảo vệ trước người hắn.
Những tia sáng màu đen kia đánh lên phía trên màn sáng, lập tức phát ra một tráng tiếng ‘đinh đinh đương đương’ như mưa rào, sau đó vô lực nhao nhao rơi xuống đất.
Liễu Minh nao nao, lúc này mới quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy hai tay Già Lam đang kẹp một tờ Phù Lục phát ra vầng sáng màu trắng bạc, miệng lẩm bẩm những tiếng chú ngữ trầm thấp.
Nàng này vừa thấy Liễu Minh nhìn sang, tiếng chú ngữ trong miệng dừng lại, cười nhạt một tiếng nói:
"Điều đáng sợ nhất của loại Quỷ vật Cốt Thi này là một khi chết thường thường sẽ tự bạo để đồng quy vu tận với địch nhân. Xem ra Bạch sư đệ còn chưa hiểu rõ lắm."
"Rất cảm ơn sư tỷ tương trợ, tiểu đệ đúng thật là không biết việc này." Sau khi Liễu Minh hít sâu một hơi, lúc này mới cười gượng nói.
"Ta cũng chỉ nghe từ miệng Gia sư mà thôi, nếu không cũng chẳng thể nào biết được chuyện này. Tuy nhiên thực lực sư đệ thật sự vượt xa dự đoán của ta, vậy mà có thể dùng sức một mình chém giết sạch sẽ con Quỷ vật hung hãn này. Đúng rồi, đầu Bạch Cốt Hạt kia là Quỷ vật mà sư đệ mới thu phục sao?" Già Lam cất Phù Lục đi, sau khi nói hai câu, ánh mắt liền nhìn về phía Bạch Cốt Hạt đang gặm nuốt những phần thi thể còn lại của Cốt Thi.
"Chút thực lực ấy của tiểu đệ thì tính là gì, nếu cuối cùng mà không được sư tỷ giúp đỡ, chỉ sợ ta thật đúng là đồng quy vu tận với đầu Quỷ vật này rồi. Bạch Cốt Hạt kia đích thật là tiểu đệ may mắn hàng phục được. Tuy nhiên sao sư tỷ lại chọc phải Cốt Thi này, chẳng phải ngươi đi cùng Băng sư cô sao?" Liễu Minh hỏi lại.
"Sau khi gia sư tiến vào nơi đây đã gặp phải một chuyện ngoài ý muốn, tạm thời phải tách ra. Còn đầu Cốt Thi này cũng là vô tình gặp phải, sau đó nó truy đuổi ta đến chết không tha. Đúng rồi, gần chỗ ta gặp phải đầu Cốt Thi này còn nhặt được Minh bài của đệ tử bổn tông, nói không chừng đầu Cốt Thi này chính là do thi thể một vị đệ tử bổn tông vẫn lạc nơi đây biến thành." Già Lam nói hai câu, liền đưa tay ném một kiện ngọc bài.
Liễu Minh bắt lấy, hai mắt nhìn kỹ, quả nhiên là Minh bài được chế tạo đặc biệt của Man Quỷ Tông, không khỏi than nhẹ một tiếng ném trả lại thiếu nữ thanh tú, nói :
"Số lương Quỷ vật hình người ở U Minh Quỷ Địa rất ít, xem ra hơn phân nửa thật sự là như thế. Chúng ta mà vẫn lạc ở nơi này, có lẽ kết cục cũng sẽ như vậy thôi. Nơi đây đúng là cực kỳ nguy hiểm, tiểu đệ chuẩn bị trở lại cứ điểm, sư tỷ có dự định gì không?" Liễu Minh nhìn thoáng qua hài cốt Cốt Thi rơi lả tả, bình tĩnh hỏi.
"Ta còn có một chuyện khác phải ở lại nơi đây thêm hai ngày nữa, chắc không thể quay về cùng sư đệ. Đúng rồi, hôm nay nhờ có Bạch sư đệ cứu giúp, ở đây ta có một kiện đồ vật làm quà tặng, vừa lúc tạ ơn cứu mạng." Thiếu nữ thanh tú chậm rãi nói, hai mắt lóe lên, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy một cái túi da màu đen bên hông, ném về phía hắn.
"Cái này … Đây là Dưỡng Hồn Đại!" Sau khi Liễu Minh bắt lấy túi da thì khẽ giật mình, lập tức cảm thấy một luồng mát lạnh từ chỗ tay tiếp xúc truyền ra, lúc này nghẹn ngào thốt lên.
"Đúng vậy. Đã có vật ấy thì sau này Bạch sư đệ có thể mang theo con Bạch Cốt Hạt này bên người lâu dài mà không cần lo lắng Âm khí không đủ, khiến cho thực lực của nó từ từ giảm xuống." Thiếu nữ thanh tú mỉm cười nói.
"Dưỡng Hồn Đại này là đồ vật gần như Linh Khí, một cái tối thiểu cũng phải hơn vạn Linh Thạch, quá quý giá. Tiểu đệ sợ là không thể nhận nổi." Liễu Minh nghe vậy, khuôn mặt biến đổi một hồi, nhưng vẫn gượng cười nói lại.
"Có quý giá thế nào đi chăng nữa thì có quý bằng tính mạng của ta không? Vả lại, ngoài vật ấy ta còn có một cái khác tốt hơn, ta xem sư đệ cũng không phải loại người ủy mị dài dòng, hà tất phải nói ra những lời như vậy." Già Lam cũng không để ý, tiện tay lại lấy từ trên người ra một cái túi khác càng thêm tinh xảo giơ giơ về phía Liễu Minh.