Xoẹt!
Một đạo kiếm khí màu trắng khác, rõ ràng to hơn gấp đôi bắn ra, cũng đồng thời trong khi cấp tốc xoay tròn mà mơ hồ một cái đâm vào chỗ hậu tâm của cự hán.
"Oa!"
Âm Dương Cự Lực Ma kêu thảm một tiếng, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người lập tức từ giữa không trung rơi xuống. Trong lúc rơi xuống, trên người cự hán có vô số lục mang hiển hiện mà ra, hội tụ vào chỗ miệng vết thương, thân hình cực lớn của gã cũng nhanh chóng thu nhỏ lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, không đến mấy hơi thở đã biến thành một gã thanh niên mặc áo bào xanh, rơi xuống mặt đất, đồng thời vết thương trên lưng gã cũng bất ngờ đã khép lại như lúc ban đầu.
"Đáng chết, dám hao tổn Âm Dương Ma Thể mà bản thiếu gia đã khổ luyện mấy chục năm! Vốn lần này trở lại tông môn, ta liền muốn lợi dụng Âm Dương Trì đột phá Hóa Tinh Kỳ! Hừ, lấy mạng đền cho ta a." Thiếu niên mặc áo bào xanh lật mình bay lên, nhìn Liễu Minh giữa không trung, trong ánh mắt tràn ngập vẻ oán độc. Tiếp theo gã vỗ bên hông, lập tức có bốn đạo kim quang từ đó bay cuộn mà ra, hóa thành bốn cái Khôi Lỗi giáp sĩ màu vàng kim lớn cỡ hơn một trượng đứng ở trước người.
"Ồ, đây chẳng lẽ là bộ Khôi Lỗi giáp sĩ xuất hiện ở hội đấu giá kia?" Liễu Minh vừa nhìn thấy bốn cái giáp sĩ này, không khỏi nhướng mày nhẹ thốt lên.
"Lúc ấy tu sĩ Ma Huyền Tông mua đi bộ Khôi Lỗi đó chắc là người này, cũng đúng, sau khi thân hình người này khôi phục bình thường giọng nói đúng là rất giống ở trong hội đấu giá. . ." Sau khi Liễu Minh suy nghĩ một phen, lập tức đã hiểu rõ toàn bộ, trong mắt không khỏi hiện lên một tia sát ý.
Lúc trước ở trong hội đấu giá, đi theo bên cạnh người này là một cái gã tu sĩ Hóa Tinh kỳ, xem ra phải nhanh chóng giải quyết người này, nếu không vạn nhất gã tu sĩ Hóa Tinh kia chạy đến liên thủ, như vậy sẽ càng thêm khó khăn rồi. Đang lúc Liễu Minh cân nhắc, thiếu niên mặc áo bào màu xanh lại đang nói lẩm bẩm, đồng thời vung tay đánh ra bốn đạo phù văn màu vàng kim, nhao nhao chui vào mi tâm của bốn đầu Khôi Lỗi. Lập tức trên thân của bốn đầu Khôi Lỗi giáp sĩ bắt đầu có ánh sáng màu vàng kim lóe lên, bỗng chốc tản mát ra linh áp ở mức độ Ngưng Dịch hậu kỳ. Liễu Minh biến sắc, đương nhiên sẽ không để yên cho đối phương thi pháp thúc giục Khôi Lỗi, lúc này thân hình mơ hồ một cái, liền nhào về phía thiếu niên mặc áo bào màu xanh.
Lúc hắn đang ở giữa không trung, trong tay áo đã thấy có ánh sáng đỏ rực lóe lên, một thanh phi kiếm màu đỏ đã bay thật nhanh ra, hóa thành một đạo cầu vồng màu đỏ quét tới chỗ thiếu niên. Thiếu niên mặc áo bào màu xanh cười lạnh một tiếng, thân hình hơi nhoáng một cái, liền lần nữa tạo ra một bức màn sáng màu trắng bảo hộ bản thân và bốn bộ Khôi Lỗi giáp sĩ vào trong.
Thình lình đúng là mảnh Bạch Cốt Phiên bị tổn thương lúc trước, lại chẳng biết lúc nào đã bị gã thu hồi, đồng thời lại tiếp tục thúc giục nó, chẳng qua là lúc này uy lực của màn sáng màu trắng giảm đi nhiều, mơ hồ lộ ra một tia dấu hiệu bất ổn, hiển nhiên là không cách nào ngăn cản quá lâu. Cử động lần này của thiếu niên mặc áo bào màu xanh cũng chẳng qua là muốn tranh thủ một chút thời gian, để điều khiển bốn bộ Khôi Lỗi giáp sĩ mà thôi.
Tuy rằng bốn bộ Khôi Lỗi này, mỗi một cỗ đều có tu vi không dưới Ngưng Dịch hậu kỳ, nhưng đồng thời cũng yêu cầu gã thiếu niên phải hao phí không ít Tinh Thần lực mới có thể thúc giục, cho nên có phần hao tốn thời gian. Kết quả màn sáng màu trắng vừa mới hình thành, ánh sáng màu đỏ đã xé gió gào thét phóng tới, kiếm quang dài mấy trượng hung hăng chém xuống một cái.
Oanh!
Màn sáng màu trắng lập tức rung lên một trận, ánh sáng lại mờ đi vài phần, thế nhưng cũng không có lập tức bị phá vỡ ra. Thiếu niên mặc áo bào màu xanh ở bên trong màu sáng không thèm quan tâm tới chuyện này, hai tay không ngừng đánh ra từng đạo pháp quyết, rơi vào trên thân bốn bộ Khôi Lỗi giáp sĩ. Sau một khắc, thân thể Liễu Minh nhoáng lên một cái, đã thấy xuất hiện ở trước người thiếu niên mặc áo bào màu xanh, cánh tay lượn lờ hắc khí trùng trùng điệp điệp đập lên màn sáng.
"Phanh" lại là một tiếng vang thật lớn.
Màn sáng màu trắng điên cuồng rung động một hồi, sau đó cuối cùng cũng lại một lần nữa ầm ầm vỡ ra.
"Đã thành!"
Nhưng vào lúc này, thiếu niên áo lục cuồng tiếu một tiếng. Bốn luồng ánh sáng màu vàng kim ở trước người phóng lên trời, Khôi Lỗi giáp sĩ rút cuộc cũng bắt đầu hành động!
Liễu Minh thấy vậy, không nói hai lời hung hăng đạp mạnh trên mặt đất, thân hình lóe lên, ngay tức khắc đã xuất hiện ở sau lưng thiếu niên mặc áo bào màu xanh. Ngay khi hắn chuẩn bị có hành động thì bất chợt trước mắt ánh sáng màu vàng kim lóe lên, một cái thân ảnh cao hơn một trượng chắn ngang giữa hắn và thiếu niên mặc áo bào màu xanh, tiếp đó một cái nắm đấm màu vàng kim cực lớn mang theo một luồng quyền phong mãnh liệt đánh tới.
"Bành" một tiếng trầm đục.
Cánh tay phủ đầy vẩy giao của Liễu Minh thình lình đã cứng rắn đụng vào nắm đấm của Kim Giáp Khôi Lỗi một cái. Một cỗ lực lượng cực lớn tràn trề mà tới, Liễu Minh lập tức quyết định thật nhanh, mượn lực bắn ngược ra xa mấy trượng, thân thể chỉ uốn éo vài cái đã có thể hóa giải xong cỗ lực lượng này, sau đó bay bổng rơi xuống.
"Như thế nào, nếm mùi Khôi Lỗi giáp sĩ của ta chắc là không dễ chịu!" Thiếu niên mặc áo bào xanh trông thấy Liễu Minh bị đấm một quyền bay ra mấy trượng xa, không khỏi chậm rãi xoay người lại, đắc ý cười cười.
Bá bá vài tiếng, đã thấy ba bộ thân ảnh màu vàng cao lớn khác cũng mơ hồ một cái thả người bay lên, sau đó vững vàng rơi xuống ở giữa thiếu niên mặc áo bào xanh và Liễu Minh, đồng thời đứng thành một cái hình vuông. Liễu Minh nhíu mày lại, vẻ mặt có chút trầm ngâm, hiển nhiên những Khôi Lỗi này còn muốn khó chơi hơn so với tưởng tượng của hắn.
Thiếu niên mặc áo bào xanh hài lòng liếc nhìn những Khôi Lỗi trước người, sau đó quăng ánh mắt về phía Liễu Minh, cười lạnh một tiếng, tiếp theo phất tay đánh ra hai đạo ánh sáng màu vàng kim, rơi vào trên thân của hai cỗ Khôi Lỗi đứng ở hàng phía trước. Hai cỗ Khôi Lỗi này lập tức hóa thành hai luồng ánh sáng màu vàng kim, lao thẳng về phía Liễu Minh, mà hai cỗ còn lại thì làm ra tư thế phòng ngự, bảo hộ thiếu niên mặc áo bào xanh. Liễu Minh thấy vậy, ánh mắt chớp chớp, trong lòng lại mừng thầm.
Tinh túy của mấy cỗ Khôi Lỗi giáp sĩ này thật ra là ở chỗ chúng có thể bố trí Tứ Tượng pháp trận, trận này có tác dụng chủ yếu là phòng thủ kiêm công kích. Nếu pháp trận kia do bốn bộ Khôi Lỗi Ngưng Dịch hậu kỳ này bố trí ra, uy lực đương nhiên sẽ bỗng chốc tăng thêm non nửa. Nhưng mà gã thiếu niên mặc áo bào xanh này lại không biết là do vênh váo hay là ngu ngốc, vậy mà tách rời bốn bộ Khôi Lỗi giáp sĩ này ra, cũng bởi vì vậy mà chỉ cần nghĩ cách đánh vỡ một đầu trong đó, thì sẽ không cách nào bày ra Tứ Tượng pháp trận nữa.
Sau khi Liễu Minh xác định kế hoạch, liền lập tức điểm chân một cái bay lên trời, thân hình mang theo một đám tàn ảnh lùi nhanh về phía sau, đồng thời kiếm quyết trong tay điểm một cái, phi kiếm màu đỏ trước người nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, liền hóa thành một đạo kiếm cầu vồng chói mắt dài mấy trượng bắn nhanh đến chỗ Khôi Lỗi phía trước. Lục Bào thiếu niên thấy vậy, cười điên cuồng một tiếng, trong tiếng cười ẩn chứa tràn đầy ý khinh thường.
Sau một khắc, "Oành" một tiếng truyền đến.
Kiếm cầu vồng màu đỏ đã trùng trùng điệp điệp chém vào trên thân một cỗ Khôi Lỗi bên tay trái. Nhưng mà thân hình Kim Giáp Khôi Lỗi chẳng qua là hơi chậm lại, điềm nhiên như không có việc gì vung quyền đánh bay kiếm cầu vồng, bên ngoài thân chỉ để lại một đạo vết kiếm mờ nhạt, liền lần nữa đuổi theo Liễu Minh. Cùng lúc đó, Kim Giáp Khôi Lỗi bên tay phải đã nhích tới gần thêm vài phần, há lớn miệng, bỗng nhiên phun ra một cái cột sáng màu vàng kim to cỡ miệng bát, lấy tốc độ nhanh như chớp bắn về phía họ Liễu. Liễu Minh âm thầm cả kinh, biết rõ không cách nào dễ dàng né tránh được, cho nên dừng thân lại, trên cánh tay bỗng nhiên hiện ra rậm rạp chằng chịt vẩy Giao Long, đồng thời cũng vung vẩy một cái đón nhận cột sáng.
Lại "Oành" một tiếng!
Cột sáng màu vàng kim trúng một quyền của Liễu Minh, cuối cùng bị đấm nát bấy.
"Lợi hại!"
Mặc dù nhìn như hắn hời hợt đánh tan cột sáng màu vàng kim, nhưng mà cánh tay cũng bị phản chấn mơ hồ run lên.
Uy lực của cột sáng vừa rồi hầu như đã tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Ngưng Dịch hậu kỳ rồi. Nhưng mà chỉ là trong thời gian rất ngắn này, cỗ Khôi Lỗi bên tay trái vậy mà đã chạy tới trước người hắn gần trong gang tấc, cánh tay mơ hồ một cái, nắm đấm lập lòe ánh sáng vàng kim đấm thẳng Liễu Minh, trong không khí tạo ra một đạo gợn sóng thật dài. Phản ứng của Liễu Minh cũng là cực nhanh, lúc này thân hình vặn vẹo một cái, dùng một tư thế có chút không được tự nhiên tránh thoát một quyền này, đồng thời chuyển mình qua bên cạnh, hung hăng đấm trả một quyền vào đầu cỗ Khôi Lỗi này.
Bành!
Sau một khắc, nắm đấm phủ kín khí đen của Liễu Minh lại mạnh mẽ đụng vào một cái nắm đấm khác của cỗ Khôi Lỗi này. Trong khi Khôi Lỗi giáp sĩ lảo đảo lui về phía sau hai bước, Liễu Minh lại đồng thời mượn lực lần nữa lui về phía sau thêm mấy trượng. Còn chưa chờ hắn đứng vững, một đạo cột sáng màu vàng kim lại bay tới nhanh như điện. Cứ như vậy, trong chốc lát, hai cỗ Khôi Lỗi giáp sĩ đã bị Liễu Minh cố ý dẫn dắt rời xa thiếu niên mặc áo bào xanh vài chục trượng. Hai đầu Khôi Lỗi khác vẫn cứ gắt gao thủ hộ bên người thiếu niên mặc áo bào xanh, cũng không đuổi theo tới đây.
"Bấy nhiêu chắc cũng được rồi."
Sau khi Liễu Minh lại một lần nữa đánh tan một đạo cột sáng màu vàng kim, liếc nhìn thiếu niên mặc áo bào xanh nơi xa, một tay vỗ lên Dưỡng Hồn Đại bên hông. Hai luồng sương mù màu đen riêng biệt từ trong hai cái túi xông ra. Giữa khí đen lượn lờ, có tiếng cười cạc cạc quái dị vang lên, Ma Đầu Phi Lâu dạo một vòng giữa không trung, rơi xuống bên cạnh thân Liễu Minh. Mà một đoàn sương mù màu đen còn lại thì xoay quanh một cái đã rơi vào dưới chân Liễu Minh, sương mù cũng thu vào hiện ra thân ảnh Cốt Hạt.
"Ma sủng!" Lục Bào thiếu niên trông thấy cử động của Liễu Minh, dường như cười lạnh một tiếng, cũng không để ý, pháp quyết trong tay không ngừng thao túng hai đầu Khôi Lỗi, muốn toàn lực đánh chết Liễu Minh.
Nuôi dưỡng ma vật, đối với Ma Huyền Tông bọn chúng mà nói đương nhiên là chuyện quá mức quen thuộc, còn chưa nói đến ma vật thu phục được đều nhỏ yếu hơn so với chủ nhân rất nhiều, tác dụng có hạn trong chiến đấu. Huống chi đối mặt là Khôi Lỗi giáp sĩ đao thương bất nhập, công kích căn bản không cách nào tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với những giáp sĩ này.
"Xông lên, cuốn lấy hai đầu Khôi Lỗi này!" Thừa dịp kẽ hở giữa lúc tấn công của Kim Giáp Khôi Lỗi, Liễu Minh tranh thủ thông qua thần thức mà ra lệnh.
Cốt Hạt vừa nhận được mệnh lệnh, thân thể to cỡ cái chén ăn cơm toát ra một đoàn khí màu xanh lá cây, lập tức biến lớn như cái chậu rửa tay, sáu cái chân búng ra, đột nhiên bật lên, càng lớn hung hăng đánh vào trên ngực một cỗ Khôi Lỗi giáp sĩ bên trái. Khôi Lỗi giáp sĩ bị cỗ lực lượng lớn này đụng trúng, cũng không nhịn được nữa mà lui về sau một bước, đang muốn dùng một quyền đánh bay con bọ cạp này, chợt một hồi "Xùy xùy" dày đặc tiếng động vang lên, vô số đường chỉ đen thật nhỏ đánh vào mặt và ngực của Kim Giáp Khôi Lỗi, đánh ra một mảnh càn cạn lỗ nhỏ.
Hầu như trong cùng một lúc, Ma Đầu Phi Lâu cũng xoay quanh một cái, phóng tới một đầu Khôi Lỗi bên tay phải, vô số sợi tóc màu xanh lá nổ bắn mà ra, tiếng xé gió mãnh liệt. Kim Giáp Khôi Lỗi cũng không thèm quan tâm tới sự tấn công của những sợi tóc màu xanh lá, há mồm một cái, phun ra một đạo cột sáng màu vàng kim, đánh thẳng vào mặt Phi Lâu. Hai cái đầu nhỏ ở hai bên Phi Lâu "Ken két" khép mở miệng một cái, lập tức hai cỗ lửa xanh bắn ra, đụng vào cột sáng màu vàng kim, hai bên triệt tiêu lẫn nhau. Sau một khắc, sợi tóc đầy trời bỗng nhiên cuộn lại, hóa thành một tấm lưới lớn màu xanh lá, trói chặt cỗ Khôi Lỗi này lại. Sức mạnh của Kim Giáp Khôi Lỗi thực sự không thể khinh thường, hai tay chỉ là đẩy nhẹ, dù chưa thoát khốn, lại có không ít sợi tóc bị nó ép đứt ra.
Cùng lúc đó, trong tay Liễu Minh chẳng biết lúc nào đã lấy ra Hoàng Cân Lực Sĩ Phù Lục, đồng thời cũng kẹp nó trong lòng bàn tay, tràn đầy Pháp lực tuôn ra rót vào trong Phù Lục. Nương theo ánh sáng màu vàng kim chói mắt lóe lên, một bóng người màu vàng kim cao hơn một trượng xuất hiện.