Sau khi hắn nuốt chửng miếng Nhân Sâm màu vàng rồi trực tiếp dùng Minh Cốt Quyết luyện hóa, chẳng những Pháp lực gia tăng thêm một ít, mà trong cơ thể còn xuất hiện biến hóa kinh nguời.
Cốt cách của hắn vốn dĩ đã có chút óng ánh và thô to hơn người bình thường, giờ phút này mặt ngoài lại xuất hiện một ít Linh văn màu bạc, tuy còn hết sức mờ nhạt, nhưng thực sự hoàn toàn khác so với trước kia.
Mười ngón tay Liễu Minh nắm chặt lại, lập tức cảm nhận được cốt cách rõ ràng chắc chắn hơn một ít, đồng thời lực lượng tựa như cũng gia tăng không nhỏ.
Mà vừa rồi hắn chỉ luyện hóa một miếng Nhân Sâm màu vàng kia, Pháp lực trong cơ thể gia tăng lên chút ít, ngoài ra căn bản không làm chuyện gì khác.
Miếng Nhân Sâm màu vàng kia ngoại trừ có thể tăng lên tu vi, thực sự cũng không có hiệu quả nào khác.
Nói như vậy, nguyên nhân dẫn đến dị biến của cốt cách tám chín phần mười là do Pháp lực trong cơ thể hắn gia tăng.
Mà loại tình huống này, khi hắn còn ở cảnh giới Linh Đồ, chỉ có khi tu luyện Minh Cốt Quyết thành công một tầng mới có thể phát sinh, hơn nữa cốt cách cũng không biến hóa rõ ràng như vậy.
Chẳng lẽ nguyên nhân là vì hắn trở thành Linh Sư, hoặc là đã tu luyện tầng thứ tư của Minh Cốt Quyết tới cảnh giới Đại viên mãn, có thể tu luyện tầng thứ năm.
Vẻ vui mừng trên mặt Liễu Minh dần thu lại, bắt đầu rơi vào trầm ngâm.
Sau một lúc lâu, hắn mới lại cầm thanh đoản kiếm lên, hàn quang chợt lóe, lại cắt xuống một lát của gốc Nhân Sâm màu vàng rồi bỏ vào trong miệng.
Lại một màn y hệt như lúc trước diễn ra.
Khí đen cuồn cuộn trong chốc lát lại tràn ngập cả gian mật thất, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng cốt cách nổ vang.
Mấy canh giờ sau, khi toàn bộ khí đen tụ lại xoay quanh cơ thể Liễu Minh, hắn bỗng nhiên đứng bật dậy, lắc lắc tay chân một cái, sau đó liền hít sâu một hơi, nhấc một chân lên giậm mạnh xuống đất.
“Oanh” một tiếng, một luồng sóng khí từ dưới bàn chân hắn cuốn ra, mặt đất ở đó nứt vỡ như mạng nhện, cả gian mật thất cũng rung động một trận.
Hắn lại dùng Tinh thần lực quét qua các nơi trong cơ thể liền phát hiện những đạo Linh văn màu bạc trên bề mặt cốt cách rõ ràng hơn một ít, ngoài ra còn chặt chẽ hơn rất nhiều.
Lúc này Liễu Minh thực sự rất vui mừng.
Xem ra dự đoán trước kia quả không sai. Hiện tại cho dù hắn không tiếp tục tu luyện Minh Cốt Quyết tầng cao hơn, chỉ cần Pháp lực bản thân gia tăng thì cốt cách trong cơ thể cũng sẽ sinh ra biến dị, lực lượng từ đó cũng tăng theo.
Tu luyện Minh Cốt Quyết này đến tầng thứ năm không ngờ lại có hiệu quả kinh người như vậy. Nếu như có thể tiếp tục tu luyện, chẳng phải là còn có thêm thần thông càng nghịch thiên sao!
Trước kia Man Quỷ Tông chưa từng có người nào tu luyện công pháp này đạt tới Ngưng Dịch cảnh nên không biết đến chuyện này, nếu không không biết sẽ gây ra oanh động lớn đến nhường nào.
Khó trách lúc trước Lục Âm Chân Nhân lại coi trọng bộ công pháp này đến vậy, hơn nữa bộ công pháp này là vật rất có lai lịch, còn tự mình phiên dịch mấy tầng đầu.
Liễu Minh nghĩ tới đây, trong lòng cảm thấy tiếc nuối không thôi, cũng may sau này hắn tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công cũng là một bộ công pháp đỉnh giai, điều này khiến hắn cũng cảm thấy có chút an ủi.
Mà dựa theo lời nói của thần niệm Lục Âm Chân Nhân lưu lại kia, có thể tìm được phần sau của Minh Cốt Quyết ở một nơi gọi là “đại lục Trung Thiên”, sau này cũng chưa chắc không có cơ hội tìm kiếm một phen.
Liễu Minh suy nghĩ như vậy, tinh thần phấn chấn thêm không ít.
Vì vậy trong những ngày sau đó, mỗi ngày hắn đều sử dụng Linh dược liên tục tu luyện, khiến cho Pháp lực trong cơ thể không ngừng gia tăng, Pháp lực so với lúc trước tăng thêm trọn vẹn ba thành (DG : 30%).
Điều này làm cho Liễu Minh rất vui mừng, nhưng điều càng đáng mừng hơn là, khi hắn sử dụng xong gốc Linh dược cuối cùng, những đạo Linh văn màu bạc trên bề mặt cốt cách trong cơ thể chẳng những đã trở nên vô cùng rõ ràng, mà những chỗ trống lại tiếp tục sinh ra Linh văn màu bạc mờ mờ, hơn nữa một thân sức lực cũng nhiều hơn lúc bắt đầu gần nửa.
Phải biết rằng, trước kia một thân sức lực của Liễu Minh cũng đã hết sức kinh người rồi, giờ lại tăng thêm non nửa, chỉ sợ lực lượng to lớn cũng không kém bao nhiêu so với Luyện Thể Sĩ cùng giai.
Cứ như vậy, trong mấy ngày tiếp theo, Liễu Minh một mực ở trong động phủ củng cố Pháp lực vừa mới gia tăng trong cơ thể.
Bất tri bất giác ước hẹn một tháng đã tới.
Hôm nay, hắn đứng dậy đi ra khỏi mật thất, sau đó bay lên trời rời khỏi Cửu Anh Sơn.
Một lát sau, Liễu Minh đã xuất hiện tại trước vách đá trên ngọn núi chính của chi Luyện Thi, tay áo phất lên, một cỗ man lực vô hình bắn về phía cánh cửa đá màu đỏ thắm cách đó không xa.
"Thùng!" một tiếng.
Cánh cửa đá run lên, ánh sáng màu đỏ mặt ngoài bỗng chớp nháy liên hồi.
Sau đó, hắn liền lẳng lặng đứng trên không trung chờ đợi.
Chỉ một lát sau, cánh cửa đá mở ra, gã thanh niên cường tráng từ bên trong bước ra, gã vừa thấy Liễu Minh liền không dám chậm trễ cúi người hành lễ :
"Đệ tử bái kiến Liễu sư thúc, gia sư đã phân phó, mấy ngày nay nếu sư thúc tới, không cần bẩm báo liền có thể đi thẳng tới gặp người."
"Nếu như vậy thì phiền toái sư điệt dẫn đường." Liễu Minh cũng không thấy kỳ lạ, gật gật đầu nói.
"Sư thúc, mời!" Gã thanh niên cường tráng kính cẩn nói một câu, sau đó liền xoay người đi trước dẫn đường.
Trong chốc lát sau, Liễu Minh đã được thanh niên dẫn tới một đại sảnh vô cùng tinh xảo.
Ở đó, lão giả mặc áo vào đen đang cầm một quyển điển tịch dày cộp, cau mày nghiên cứu gì đó.
Nhưng khi Liễu Minh vừa tiến vào trong đại sảnh, lão giả lập tức cất quyển điển tịch đi, ngẩng đầu lên hờ hững nói :
“Liễu sư đệ đến thật đúng lúc, vật ngươi muốn luyện chế vừa mới hoàn thành vào hai ngày trước.”
"Nói như vậy thì sư huynh đã luyện chế thành công rồi ư?!" Liễu Minh nghe xong lời này, trong lòng lập tức vui vẻ.
“Không chỉ luyện chế thành công, hơn nữa sư huynh ta còn có một sự kinh hỉ ngoài ý muốn dành cho sư đệ. Đi theo ta.” Trên mặt lão giả mặc áo bào đen hiện lên vẻ kỳ quái nói, tiếp đó đứng dậy đi ra ngoài đại sảnh.
Liễu Minh nghe vậy thần sắc hơi đổi, nhưng cũng không nói lời nào theo sát phía sau.
Một lát sau, hắn được vị Hoàng sư huynh này dẫn tới một gian nhà đá màu đỏ thắm nằm sâu dưới mặt đất hơn mười trượng.
Lão giả áo đen đẩy cửa đá ra, một luồng khí cực nóng từ bên trong lập tức phả vào mặt.
Trong lòng Liễu Minh hơi rùng mình, ánh sáng màu lam chợt lóe lên bên ngoài cơ thể, ngăn cách toàn bộ luồng khí nóng kia ra ngoài.
Lúc này, hắn mới nhìn rõ khung cảnh bên trong gian nhà đá.
Ở giữa gian nhà đá là một cái hố to đường kính hơn một trượng, bên trong xích diễm cuồn cuộn nhảy nhót.
Phía trên hố to là một cự đỉnh khổng lồ cao mấy trượng màu đen nhánh, không biết là được luyện chế từ tài liệu gì, mặc dù bị xích diễm thiêu đốt như vậy mà màu sắc không có chút biến hóa nào.
Về phần những chỗ khác trong gian nhà đá thì đặt năm cái bàn hình dáng kỳ dị, bên trên đặt lộn xộn một ít công cụ không biết tên.
Thứ duy nhất Liễu Minh có thể nhận ra là một cái trùy lớn dài hơn trượng, toàn thân phát ra ánh sáng màu trắng.
“Trọng Thủy Châu đang ở trong đó. Sau khi luyện chế thành công, vì nguyên nhân chưa nhận chủ nên ta đã vẫn luôn đặt nó bên trong Khôn Hỏa Đỉnh để nung khô, giúp cho Linh tính của nó không bị mất đi. Bây giờ ta sẽ mở đỉnh này ra cho sư đệ quan sát!” Hoàng sư huynh nói như thế, sau đó một tay lập tức bấm niệm pháp quyết, điểm một cái vào hư không về phía cự đỉnh.
"Phốc" một tiếng, một đạo pháp quyết bắn ra, lóe lên một cái rồi chui vào bên trong cự đỉnh.
Lập tức một tiếng nổ lớn vang lên bên trong cự đỉnh, nắp đỉnh thoạt nhìn nặng nề vô cùng chậm rãi bay lên.
"Vèo" một tiếng.
Chỉ trong nháy mắt sau khi nắp đỉnh hé ra, một luồng sáng màu đen từ khe hở xông ra, sau khi quay tít một vòng liền lơ lửng bất động giữa không trung.
Trong chốc lát, một cỗ khí tức mát lạnh tỏa ra cả gian nhà đá, khí tức nóng nực lập tức bị quét sạch, hơn nữa trong đó còn có một chút ẩm ướt.
Hai mắt Liễu Minh nheo lại liền nhìn rõ đồ vật bên trong luồng sáng màu đen.
Một viên châu màu đen óng ánh long lanh lớn cỡ ngón cái, mặt ngoài có một tia khí đen lượn lờ vây quanh, đồng thời còn có một cỗ khí tức mát lạnh khó nói thành lời tỏa ra.
"Đây là Trọng Thủy Châu sao, quả nhiên thoạt nhìn Linh tính mười phần." Liễu Minh lẩm bẩm nói.
Hoàng sư huynh bên cạnh nghe vậy, thở dài một hơi nói :
“Lần này ta luyện chế bảo vật, không biết vì nguyên cớ gì mà vượt xa ngày thường, sau khi luyện chế thành công, phẩm chất cơ hồ đạt tới cực hạn trên luyện khí chi đạo của ta. Nếu không phải thuộc tính viên châu này không thích hợp cho ta sử dụng thì ta còn muốn cưỡng ép giữ lại. Nhưng hôm nay chỉ có thể tiện nghi cho sư đệ ngươi rồi.”
Vừa dứt lời, một tay Hoàng sư huynh vẫy một cái vào hư không về phía viên châu xa xa, thu nó vào trong lòng bàn tay, vuốt ve vài cái với vẻ vô cùng tiếc nuối, nhưng cuối cùng cũng bước lên một bước đưa cho Liễu Minh.
“Sư huynh nói như thế, có phải đã luyện chế được Linh Khí trung phẩm không?” Liễu Minh nghe vậy cực kỳ vui mừng, vừa nhận lấy viên châu vừa hỏi.
Đối với hắn, Trọng Thủy Châu thân là kỳ bảo, uy lực vốn cũng không phải là Linh Khí cùng giai có thể so sánh, hiện tại nếu như luyện chế thành Linh Khí trung phẩm, uy năng chẳng phải có thể miễn cưỡng so sánh với Linh khí thượng phẩm sao?
"Chẳng những là Linh Khí trung phẩm, hơn nữa còn là một kiện Linh Khí gia nhập mười tám trọng cấm chế, khoảng cách với Linh Khí thượng phẩm chính thức cũng chỉ có một bước ngắn mà thôi."
Nghe Liễu Minh hỏi vậy, vẻ tiếc nuối trên mặt Hoàng sư huynh càng đậm thêm ba phần, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này.
Nếu sớm biết Trọng Thủy Châu mà mình luyện chế ra có phẩm chất cao như thế, lão sẽ không chỉ đòi chút thù lao như lúc trước được, lần luyện chế Linh Khí này quả thực là lỗ to.
Dù sao bản thân lão sử dụng cũng chỉ là một kiện Linh khí trung phẩm có mười ba trọng cấm chế mà thôi.
“Lần này thật vất vả cho sư huynh rồi. Mời sư huynh nhận lấy, đây là thù lao ngày đó sư đệ đã nói, sư huynh kiểm tra xem có gì sai sót không!”
Liễu Minh nghe xong đương nhiên hết sức vui vẻ, thoáng kiểm tra viên châu trong tay, sau khi xác nhận đích thực là mười tám trọng cấm chế, lúc này liền lấy ra một túi Linh thạch và một bình nhỏ, ném thẳng cho lão giả áo đen.
…
Nửa khắc sau, Liễu Minh bay thật nhanh rời khỏi ngọn núi chính của chi Luyện Thi, thỉnh thoảng lại lấy tay sờ lên viên châu trong tay áo, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn.
Hắn cũng không lập tức trở về động phủ, mà lại bay thật nhanh ra phía ngoài sơn môn Man Quỷ Tông.
Sau khi bay một mạch hơn trăm dặm, Liễu Minh liền chọn một hạp cốc đầy đá vụn lổn nhổn, cực kì yên tĩnh hạ xuống.
Lúc này, hắn mới lấy viên châu trong tay áo ra, ngón tay bóp nhẹ một chút, viên châu liền dễ dàng biến đổi hình dáng tròn dẹp như ý.
Trọng Thủy Châu không ngờ lại vô cùng mềm dẻo.
Tuy nhiên bảo vật này lại nhẹ hơn Nhất Nguyên Trọng Thủy trước kia vô số lần, dường như không có chút trọng lượng nào cả.
Liễu Minh cũng không cảm thấy kì quái gì với việc này, trái lại chỉ thấy ánh sáng màu lam bên ngoài cơ thể hắn lóe lên, từng cỗ Pháp lực tinh thuần bắt đầu rót vào trong viên châu.
Một lát sau, viên châu bắt đầu tỏa ra hào quang đen mờ, đồng thời mặt ngoài còn xuất hiện từng sợi khí đen, hơn nữa càng lúc càng nhiều